"Chú Trần có gì mình nói sau nha chú, bây giờ con muốn vào trong nhìn em My " giọng nói của Diệu Hiền, khuôn mặt và cả ánh mắt chất chứa đầy sự lo lắng.
Ông Trần chẳng ngạc nhiên gì khi Diệu Hiền nói thế, chẳng qua ông hơi khó xử nói "Con bé ấy hả? Con bé... đang không được khỏe cho lắm, không tiện lắm đâu con..." Ông Trần cười cười ngượng như ông đang sợ điều gì đó.
Diệu Hiền nhìn Ông Trần thở một hơi nói" Con biết...em ấy hôn mê chưa tỉnh, con muốn vào nhìn em ấy một cái thôi, con không làm phiền em ấy đâu chú. Chú biết thừa mà, con không bao giờ làm hại em ấy, hay ép buộc em ấy cái gì hết..." Nói đến đây Diệu Hiền ngừng một chút như nghĩ đến điều gì đó cười chua xót " Con biết chú Trần lo sợ điều gì, nhưng chú Trần yên tâm con, Diệu Hiền không bao giờ dùng thủ đoạn hèn hạ hay bẩn thỉu để... để... có được em ấy." Diệu Hiền nhắm mắt lại khó khăn nói ra từng chữ cuối cùng.
"Chú...chú không có ý đó chẳng qua... chẳng qua là... là..." Ông Trần xua xua tay, ráng nặn ra nụ cười trên mặt, lắp bắp nói một hồi cũng không ra một câu nào hoàn chỉnh. Đúng Ông sợ hãi dù ông có quyền lực thế nào đi nữa thì đúng trước mặt Diệu Hiền, ông vẫn sợ. Ông có được địa vị như ngày hôm nay một phần cũng nhờ vào bùa phép của sư phụ, Diệu Hiền đấy. Ông không biết thầy giỏi cao tay như thế thì dạy ra được một đệ tử như thế nào, mà khỏi nói ông cũng nghe thoáng thoáng được những lời đồn sơ sơ rồi. Còn lý do ông sự à....
Phải nói về mấy chục năm trước, khi đó Trần My vừa mới tròn một tháng tuổi, Ông Trần tổ chức tiệc đầy tháng long trọng,ông bạn chí cốt của Ông Trần nhận được tin và đến chúc mừng ông Trần, lúc đó ông bạn của ông Trần còn dẫn theo một đứa nhỏ tầm 10 tuổi nói nó tên là Diệu Hiền là đệ tử của ông ta, lúc đó Ông Trần cũng vui vẻ đón tiếp bạn của mình và mừng thay bạn mình, vì suốt bao nhiêu năm đơn độc một mình, thì bây giờ cuối cùng cũng có một đứa đệ tử đồng hành rồi, sau đó tiệc tàn hai thầy trò ra về cũng bình thường, có một điều kỳ lạ là đứa bé Diệu Hiền này luôn nhìn về phía con gái của Ông, lúc đó ông chỉ thấy kỳ lạ thôi cũng không nghĩ nhiều, rồi bỏ qua, rồi sau đó quên béng luôn╮(╯_╰)╭. Nhưng mà có một ngày bạn ông dẫn theo đứa bé đến, gửi gắm cho nó ở đây tạm vài tháng vì có chuyện cần xử lý rất quan trọng, không thể dẫn nó theo được. Ông Trần không suy nghĩ gì liền đồng ý ông Trần nghĩ nhà mình rất lớn ở thêm mười người nữa cũng không sao, huống chi là một đứa nhỏ.
Sau khi bạn ông rời đi, chỉ còn lại đứa bé luôn im lặng đi theo thầy mình, đứng một góc nhìn thầy mình đi xa dần rồi khuất bóng, không khóc, không la cũng chẳng hề quậy chỉ im lặng đứng đó, Ông Trần nhìn thấy tội đứa bé đi đến bên cạnh ngồi xuống nhẹ giọng hỏi " Con tên là Diệu Hiền đúng không?" Ông cảm thấy đứa bé thật đáng thương.
Diệu Hiền lúc này mới từ từ quay đầu lại nhìn Ông Trần với một đôi mắt vô hồn, không hề có sức sống hay không có lấy một sự hồn nhiên của một đứa trẻ nên có gật gật đầu.
Ông Trần nhìn đứa trẻ trầm tĩnh như thế, không có một miếng nào giống đứa con gái Trần My của ông mới có 2 tuổi mà quậy muốn banh trời.
"Có chuyện gì thế ông?" Lúc Ông Trần muốn hỏi thêm gì nữa thì phía sau lưng vang lên tiếng hỏi nhã nhặn, điềm tĩnh của một người phụ nữ.
Ông Trần nghe giọng nói biết là ai vội đứng lên, quay người đi nhanh về người phụ nữ đang bế trên tay một đứa bé gái ú na ú nằn giơ giơ tay về phía ông muốn ôm ôm.
"Sao bà lại ra đây, sao không ở trong phòng ngủ thêm chút nữa?" Ông Trần đi đến bên người vợ mình, giơ tay ôm lấy Trần My, đỡ vợ mình ngồi xuống ghế.
Bà Trần cười lắc đầu "Con ông ấy nó thức, nó có cho tui ngủ đâu." Bà Trần sắc mặt không được tốt, bà đang bệnh trong người, bệnh dai dẳng không dứt cứ tái đi tái lại hoài.
Ông Trần đau lòng vợ mình, nói với Trần My đang được ông ôm "con hư quá trời rồi, quậy mẹ quá à, con có tin là cha đánh đòn con không hả?" Ông Trần giả bộ hung dữ với Trần My.
"Hic hic...c...o.n..k..hô..g...c..ó...hic.." Trần My còn nhỏ nói chuyện còn chưa rành thấy cha hung dữ ráng nặn ra được câu, rồi mắt rơm rớm nước mắt, trực chờ muốn khóc đến nơi.
Tác giả muốn nói
Ông trần lúc có vợ, ông là người rất hiền lành.
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình, cảm ơn các đọc giả 😁