Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 1005




Chương 1005

“Một hôm nọ, em xảy ra tranh chấp với một nữ sinh ở trường, bọn em không ưa nhau từ xưa rồi, nhưng do kiêng kị thân phận cô chủ nhà họ Trình của em nên trước giờ cô ta cũng không dám làm xăng làm bậy trước mặt em. Nhưng hôm ấy cô ta lại rất kiêu ngạo, còn nói tập đoàn Trình Thị sắp phá sản rồi, nhanh thôi em sẽ không phải là cô chủ gì nữa, sẽ không có tư cách chỉ tay năm ngón với cô ta nữa.”

Tới tận bây giờ Trình Thu Uyển vẫn còn nhớ dáng vẻ vênh vênh váo váo của nữ sinh đó trước mặt mình, mỗi lần nhớ lại là cô ta luôn ước gì mình có thể chạy đến rồi cào nát gương mặt xấu xí kia!

“Khi ấy em rất tức giận, sau khi cãi nhau một trận với cô ta xong thì chạy về nhà, muốn hỏi anh trai rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vừa về đến nhà em lại trông thấy anh trai đang cầu xin, nói gì với người nào đó, trồng có vẻ rất lo lắng.”

“Do tò mò nên em đã trốn vào một góc nghe lén cuộc nói chuyện của hai người họ. Bấy giờ em với biết người này là nhà đầu tư của tập đoàn Trình Thị, do ba mẹ em qua đời, ông ta không tin anh trai có thể quản lý được tập đoàn Trình Thị nên muốn rút đầu tư.

“Anh trai nói hết nước hết cái với người đó, đảm bảo hết lần này đến lần khác, nói nhất định mình sẽ gắng sức quản lý tập đoàn Trình Thị, tuyệt đối sẽ không để các nhà đầu tư bị lỗ vốn. Nhưng người ấy lại chẳng hề dao động, kiên quyết muốn rút đầu tư, còn bảo anh trai phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng nữa.”

“Đợi đến khi người đầu tư ấy đi rồi, em lại thấy anh trai ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha nhìn di ảnh của ba mẹ, cứ luôn miệng nói con xin lỗi, nói mình bất tài không có năng lực bảo vệ cho tập đoàn Trình Thị, bảo vệ cho đứa em gái là em.”

Trình Thu Uyển vừa nói vừa rơi nước mắt, cô ta như đang đảm chìm trong hồi ức. Nếu như nói cuộc đời của cô ta có điều gì đó khó quên nhất, vậy thì chắc hẳn sẽ là ngày hôm ấy.

“Trong lòng em, anh trai luôn là người giỏi giang nhất, cũng là người kiêu ngạo nhất, em chưa từng thấy anh ấy khúm núm nói năng với ai khác như thế bao giờ. Khi đó em rất sợ, ý thức được có thể thân phận cô chủ nhà họ Trình của mình sẽ không giữ được nữa.”

“Vì vậy em đã hạ quyết tâm, bất kể phải dùng cách gì, em cũng phải khiến nhà họ Trình quay lại cái thời huy hoàng của quá khứ, em muốn bảo vệ cuộc sống của mình!”

Nói tới đây, trong mắt của Trình Thu Uyển ánh lên sự kiên định hiếm thấy. Cô ta thừa nhận, so với Trình Nam Quyền, so với nhà họ Trình, quả thật khi ấy cô ta càng quan tâm đ ến mình hơn.

Trong đám con gái chơi chung, cô ta có gia cảnh tốt nhất, những thứ cô ta có được từ nhỏ cũng là tốt nhất, bây giờ có thể cô ta sẽ mất đi mọi thứ, cô ta không tài nào chấp nhận được.

Nếu như nhà họ Trình thật sự phá sản, sau này còn ai sẽ nịnh nọt cô ta nữa. Lẽ nào cuộc sống về sau của cô ta cũng sẽ giống như: hôm nay, bị người ta khinh thường, mỉa mai sao?

Trình Thu Uyển chỉ cần tưởng tượng đến những ngày tháng như thế thôi đã thấy mình như phát điên rồi, không được! Cô ta tuyệt đối không thể để mình rơi vào bước đường này, nếu như tình cảnh của nhà họ Trình thật sự không thể quay trở lại như trước, vậy thì cô ta thà chết cũng không muốn sống một cuộc sống tâm thường như thế.

Trình Thư Nghi nghe thấy Trình Thu Uyển nói đến đây thì cũng thấy xót xa trong lòng. Năm đó trong tình huống không có người thân bên cạnh, Trình Nam Quyền phải chống chọi một mình, chắc hẳn là khốn khổ lắm?

Trong suốt mấy năm sống chung với anh ta, người anh trai này luôn đứng chăn trước mặt cô, gánh chịu mọi khó khăn và nguy hiểm cho cô, chăm sóc cô hết sức tỉ mỉ và chu đáo, chưa bao giờ để cô phải chịu một chút ấm ức nào.

Nhưng khi đó thì sao? Khi ấy anh ta vẫn chưa đủ mạnh như hiện tại, có ai bằng lòng đứng ra giúp đỡ anh ta, gánh vác nỗi đau này cho chàng thiếu niên là anh ta không?

Trình Thu Uyển cố đưa tay lên lau đi nước mắt của mình rồi nói tiếp: “Em đã giấu anh trai đi xin xỏ rất nhiều người, nhưng không phải những người ấy không có khả năng giúp đỡ mà vốn dĩ họ đã không muốn giúp đỡ rồi. Em đã đi tìm hết những người mình quen biết, nhưng cũng không tìm được người nào thật lòng muốn giúp đỡ nhà họ Trình”