Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 1014




Chương 1014

Tô Ninh Kiều bật khóc nức nở, cẩn thận đỡ Trình Thu Uyển: “Thu Uyển, con không sao chứ? Con đừng làm mẹ sợ được không? Mở mắt ra nhìn mẹ đi, con nhất định không thể có chuyện gì đâu.”

Nhưng lúc này Trình Thu Uyển đã hôn mê, hoàn toàn không nghe thấy Tô Ninh Kiều nói gì, huống chỉ là trả lời.

“Mẹ đưa con đến bệnh viện ngay đây. Thu Uyển, con nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định phải cố lên, nếu con xảy.

ra chuyện gì, mẹ sẽ không sống nổi mất.” Tô Ninh Kiều ở bên cạnh khóc nấc lên, cố gắng dìu Trình Thu Uyển dậy.

Nhưng bà chỉ mới vừa mới xuất viện, sức khỏe vốn đã không tốt, sao có thể dìu Trình Thu Uyển được cơ chứ?

Trình Thư Nghi thấy vậy thì vội vàng đi đến bên cạnh Trình Thu Uyển. Nhìn vết thương trên đầu cô ta còn đang chảy máu, trong lòng thoáng thoáng có chút sợ hãi, lo lắng sẽ xảy ra án mạng.

Trong thâm tâm cô, Trình Thu Uyển làm ra quá nhiều điều quá đáng, đương nhiên có chết cũng chưa hết tội. Nhưng không nên chết dễ dàng thế này, sau này tội ác của cô ta đương nhiên sẽ bị pháp luật trừng trị.

*Tạm thời đừng di chuyển cô ta, chúng ta cứ gọi xe cứu thương trước đã” Trình Thư Nghi cản động tác của Tô Ninh Kiều lại, lấy điện thoại di động ra rồi vội vàng gọi vào số của bệnh viện.

Sau khi giải thích tình hình và nói địa chỉ cho nhân viên cấp cứu, Trình Thư Nghi cúp điện thoại, sau đó lại muốn xem xét vết thương của Trình Thu Uyển kỹ hơn một chút, nhưng Tô Ninh Kiều bất ngờ đẩy cô ra.

Lúc này Tô Ninh Kiều không còn quan tâm đ ến việc cầu xin cô nữa, trong lòng bà chỉ toàn là lo lắng cho Trình Thu Uyển, bà hét lên: “Tránh ra! Giờ Thu Uyển bất tỉnh rồi, mày đã hài lòng chưa?

Đây là kết quả mà mày muốn đúng không!”

Trình Thư Nghi bị đẩy ngã xuống đất, cô cảm thấy cánh tay mình đau nhói, chắc đã trầy da rồi. Trong lòng cô bỗng chốc tủi thân vô cùng, sao Tô Ninh Kiều có thể đổ lỗi chuyện này lên đầu cô chứ?

Cố Mặc Ngôn vội vàng bước đến đỡ Trình Thư Nghi, sau khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô, anh không khỏi tức giận, lạnh giọng nói với Tô Ninh Kiều “Chuyện này không phải lỗi của Thư Nghi. Là Trình Thu Uyển gieo gió gặt bão. Nếu cô ta không có ý định làm hại người khác trước thì làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được? Cô ta hết lần này đến lần khác âm mưu hại Thư Nghi, chẳng lẽ bác muốn Thư Nghi cứ phải cam chịu à?”

Tô Ninh Kiều bây giờ đã hoàn toàn bị vết thương trên đầu Trình Thu Uyển làm cho hoảng sợ, trong lòng tràn đầy sợ hãi và lo lắng, làm gì nghe lọt những lời của Cố Mặc Ngôn nữa, vô thức vặn lại: “Không phải Thư Nghi cũng không sao rồi à? Bây giờ chính nó lại hại Thu Uyển bị thương rồi đấy!”

Nghe đến đây, Trình Thư Nghi cảm thấy trái tim mình còn đau hơn cả vết thương ở cánh tay, đến cả Cố Mặc Ngôn cũng tức tới run người.

Vì Tô Ninh Kiều là người lớn trong nhà của Trình Thư Nghi nên Cố Mặc Ngôn luôn rất tôn trọng bà, nhưng lần này anh cảm thấy Tô Ninh Kiều rất quá đáng, không xứng đáng với sự tôn trọng của anh chút nào.

Trình Thư Nghi nước mắt lưng tròng, cô khẽ giấy ra khỏi tay Cố Mặc Ngôn, bước sang một bên, cũng không muốn nói thêm gì nữa. Cố Mặc Ngôn biết cô đang buồn, nhưng anh cũng không biết phải dỗ dành cô thế nào nữa.

Phát hiện Trình Thư Nghi có vết trây xước, Hà Kim Minh vội vàng tìm hộp thuốc ở trong nhà, đi đến bên cạnh cô rồi nói nhỏ: “Thư Nghi, ngồi xuống ghế sô pha đi, anh giúp em xử lý vết thương.”

Cố Mặc Ngôn một tay giữ vai Trình Thư Nghi chậm rãi dìu cô về phía ghế sô pha, anh thuận thế nhận lấy hộp thuốc trong tay Hà Kim Minh: “Để tôi làm cho.”