Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 18




CHƯƠNG 18

“Ừm.” Tô Thư Nghi đáp một tiếng, không nhịn được mà tò mò liếc nhìn màn hình của Cố Mặc Ngôn một cái.

Tô Thư Nghi biết công ty của Cố Mặc Ngôn chủ yếu làm về quỹ đầu tư và trái phiếu, trên màn hình máy tính toàn là biểu tượng và đường nét xanh xanh đỏ đỏ, Tô Thư Nghi không hiểu nên cũng lười xem tiếp.

“Ngủ nhé?” Cố Mặc Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêng đầu sang nhìn Tô Thư Nghi một cái.

“Được.”

Cố Mặc Ngôn nhanh chóng tắt đèn trên tủ đầu giường.

Ngay lúc căn phòng tối đi, Tô Thư Nghi lại có chút căng thẳng.

Thực ra tới bây giờ cô vẫn không biết lý do Cố Mặc Ngôn kết hôn với mình nên cô cũng không chắc chắn rốt cuộc anh có làm chuyện vợ chồng với mình hay không.

Tô Thư Nghi nằm cứng đờ trên giường, thời gian trôi qua từng giây từng phút một, tới khi Cố Mặc Ngôn bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều thì cô mới thả lỏng, chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Báo thức điện thoại của Tô Thư Nghi vang lên đúng giờ, cô ngồi dậy mới phát hiện Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh đã không còn ở đây nữa.

Cô nhanh chóng chải chuốt xong, trang điểm nhẹ rồi đi xuống tầng.

Vừa mới đi tới cầu thang, Tô Thư Nghi đã ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng.

Má Trương đang bận bưng món ăn, vô tình nhìn thấy cô liền mỉm cười hiền từ: “Mợ chủ, cô dậy rồi à, mau tới ăn sáng đi.”

“Vâng ạ, cảm ơn.”

Cố Mặc Ngôn đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn, một tay cầm báo, một tay khác tùy ý cầm cốc lên đưa tới bên miệng.

Khi ánh mắt của Tô Thư Nghi dừng trên bàn tay có khớp xương rõ ràng của Cố Mặc Ngôn thì đột nhiên sững sờ.

Trên ngón tay áp út thon dài của Cố Mặc Ngôn lại đang một chiếc nhẫn kim cương đơn giản bình dị.

Chính là chiếc mà trước đây cô mua.

Tô Thư Nghi sững sờ, thậm chí còn quên mất cả ngồi xuống bàn ăn. Cuối cùng vẫn là Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Sao thế?” Cố Mặc Ngôn cất lời, ánh mắt lướt qua ngón tay trống không của cô, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Nhẫn cưới của em đâu?”

Tô Thư Nghi lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.

Trước đây cô cảm thấy nhẫn mình mua không hợp với Cố Mặc Ngôn nên cô cũng không đeo chiếc của mình trước mặt Cố Mặc Ngôn. Nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn lại tìm ra chiếc nhẫn cô cất đi, còn đeo vào nữa?

Tô Thư Nghi lấy chiếc nhẫn trong túi xách ra, lúc đeo lên còn không nhịn được khẽ nói: “Xin lỗi, kiểu dáng là tôi chọn bừa thôi.”

Khóe miệng Cố Mặc Ngôn cong lên: “Không sao, rất đẹp.”

Lúc này Tô Thư Nghi cũng không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ đành ngồi xuống bắt đầu vùi đầu ăn bữa sáng.