Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 370




Chương 370

Tô Thư Nghỉ kinh ngạc trong lòng, không ngờ rằng người năm đó lại là Cố Mặc Ngôn. Nhưng cũng cảm thấy may mắn, như vậy cũng coi như là duyên phận.

Cố Mặc Ngôn cười khẽ một tiếng: “Cuối cùng em cũng hiểu rồi.”

Tô Thư Nghỉ thấy lòng mình như có một quả bóng bay, cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lại cảm thấy không chân thật lắm.

Người đàn ông hai năm trước, lúc này đang ngồi trước mặt cô, hơn nữa còn là Cố Mặc Ngôn, là chồng của cô, là Cố Mặc Ngôn mà cô yêu.

Cố Mặc Ngôn vần còn hơi hoảng hốt: “Nói như vậy, em không bị tên đàn ông khác chạm vào, chỉ bị anh…”

Cô đỏ mặt nhìn anh, không nói tiếp nữa.

“Bị anh làm sao?” Cố Mặc Ngôn hôn lên cổ Tô Thư Nghị, từ từ trượt xuống: “Nếu vậy, hai năm trước không còn là ác mộng nữa rồi đúng không?”

Tô Thư Nghi mỉm cười, không nói nên lời.

Anh cởi bộ đồ cuối cùng của cô xuống, cúi đầu hôn lên.

Tô Thư Nghi ngoan ngoấn đón nhận.

Thật tốt.

Nỗi băn khoăn hai năm trước, cuối cùng cũng được giải tỏa rồi.

Cô cũng không còn oán hận ông trời, để cô phải trải qua những chuyện kia nữa.

Bởi vì…

Hóa ra những chuyện đó sớm đã là sự khởi đầu cho duyên phận giữa cô và Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghi không kìm được kích động trong lòng, dịu dàng như nước.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi cùng ăn bữa sáng trong khách sạn.

Nỗi băn khoăn hai năm trước của Tô Thư Nghi đã được cởi bỏ, trông cô vô cùng vui vẻ.

Cố Mặc Ngôn gọi phục vụ bữa sáng của khách sạn, trên bàn toàn là bữa sáng kiểu †ây, rất phong phú, nhưng cứ luôn có nhân viên phục vụ ở bên cạnh thế này làm Tô Thư Nghi thấy không quen lắm.

Cố Mặc Ngôn đưa một cốc nước ép cam tươi cho Tô Thư Nghị, khẽ nói rằng: Đêm qua em mệt quá rồi, ăn nhiều chút nhé.”

“Cố Mặc Ngôn. Anh nhỏ giọng chút thôi, ở đây vẫn còn có người khác đấy, không biết xấu hổ” Tô Thư Nghỉ xấu hổ đỏ mặt, căng thắng nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh một cái.

Tố chất chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ vẫn rất tốt, mặt không biểu cảm, như thể không nghe thấy gì cả.

Tô Thư Nghỉ ăn cơm, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi Cố Mặc Ngôn: “Nói như vậy, sáng sớm hai năm trước, là anh cho em 60 triệu, đặt ở trên giường sao?

Cố Mặc Ngôn gật đầu, nói rằng: “Sau đó anh phát hiện… khụ, là lần đầu tiên của em, cho nên hơi áy náy.’ Hai năm trước, lúc đầu khi anh nhìn thấy Tô Thư Nghị, bởi vì cô và gã đàn ông lớn tuổi kia đi cùng nhau, cho nên anh tưởng cô là loại phụ nữ kia.

Nhưng không ngờ, về sau anh mới phát hiện đó là lần đầu tiên của cô.

Tuy răng khi đó anh không có cảm xúc gì với Tô Thư Nghỉ, nhưng vần thấy hơi áy náy, bèn để lại 60 triệu.