Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 390




CHƯƠNG 390

Tất cả phóng viên đều đang ồn ào hô tên của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn lập tức hiểu ra, chuyện này có liên quan đến Tô Thư Nghi!

Lúc này, Dương Tùng Đức lại gần bên tai anh, sắc mặt khó coi nói cho anh nghe chuyện trên mạng.

Sắc mặt Cố Mặc Ngôn cũng trở nên đáng sợ trong nháy mắt!

Quá khứ của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn biết rõ. Nếu có người dốc lòng sắp xếp và bịa đặt, một khi truyền bá trên mạng thì sẽ trở thành sát thương vô cùng đáng sợ đối với Tô Thư Nghi!

Nhất là khi anh mới phô trương công khai thân phận của Tô Thư Nghi, cô đã bị người †a nhận ra, lại thêm tin tức tiêu cực ác độc, vậy thì tình cảnh của Tô Thư Nghỉ bây giờ sẽ gian nan đến nhường nào chứ.

Chút dịu dàng hiếm hoi còn sót lại trong mắt Cố Mặc Ngôn cũng biến mất.

Dương Tùng Đức cố gắng duy trì trật tự sau lưng anh, nói: “Mọi người đừng đưa tin linh tỉnh, Tô Thư Nghỉ là vợ của Cố tổng, bọn họ vô cùng tình cảm, mong mọi người đừng để ý tới bất kỳ tin tức tiêu cực nào.

Cảm ơn đã hợp tác…”

Phóng viên C: ‘Cố tổng, Cố tổng, nghe nói Tô Thư Nghỉ là một cô gái có vấn đề, đức hạnh của mẹ cô ấy không đoan chính, anh nghĩ sao về chuyện này, có phải anh vẫn luôn bị họ lừa không?”

Cố Mặc Ngôn giật mình, hóa ra là tin sốc chửi bới Tô Thư Nghi, bảo sao đám phóng viên này lại điên cuông bất chấp tất cả, nhất định phải cản anh lại phỏng vấn.

Phóng viên A: “Cố tổng, anh nói gì đi, Tô Thư Nghỉ có phải như trên mạng nói không, là con riêng, cuộc sống thời đại học rất bừa bãi…

Phóng viên A còn chưa nói hết câu đã thấy Cố Mặc Ngôn quay xe lăn nhìn mình, trong ánh mắt lộ rõ sự hung ác, như một con dã thú đang nhìn mình như đang rình mồi.

Phóng viên A vội dừng lại, ngậm chặt miệng.

Mọi người đều hoảng sợ vì khí thế của Cố Mặc Ngôn. Ngọn lửa giận dữ của anh đã bùng cháy, ánh mắt cũng hừng hực lửa!

Quá đáng sợi Mọi người đều hít sâu một hơi, lập tức yên Tĩnh một lát. Bọn họ bị khí thế của Cố Mặc Ngôn dọa cho không dám lên tiếng.

Nhưng khi Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn đang định rời đi, họ lập tức khôi phục lại, cùng nhau chen chúc cãi cọ để hỏi Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn cắn răng, găn giọng: ‘Đủ rồi!

lm mồm!”

Cố Mặc Ngôn vừa mới mở miệng, mọi người đều yên tĩnh, nhìn Cố Mặc Ngôn đang vô cùng tức giận.

Biểu cảm của Cố Mặc Ngôn lạnh lùng như băng tuyết, không cho bất kì ai nghi ngờ lời nói của anh, anh nói: “Tô Thư Nghi là người thế nào, tôi rõ hơn bất cứ ai.”

Anh rất lo cho Tô Thư Nghi, cũng không để ý tới những câu hỏi dồn dập của phóng viên, đẩy xe lăn quay vào thang máy chuyên dụng, phóng viên bị chặn ở bên ngoài.

Anh nhất định sẽ tra kỹ xem chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc ai đã khiến Tô Thư Nghi lại lần nữa rơi vào sự chú ý của truyền thông, chẳng lẽ lần này vấn là Lâm Bảo Châu?

Anh cứ cảm thấy phía sau chuyện này không hề đơn giản chút nào.

Dương Tùng Đức ở bên cạnh anh, nói: ‘Cố tổng, có cần tôi điều tra không?”

“Tra thì chắc chắn phải tra, cậu theo tôi vào phòng làm việc trước đã.”

Cố Mặc Ngôn vừa vào phòng làm việc đã lập tức gọi cho Tô Thư Nghi, điện thoại vấn không có ai nhấc máy, Cố Mặc Ngôn vô cùng lo lắng.