Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 442




CHƯƠNG 442

Nghe Cố Mặc Ngôn nói không đầu không đuôi, Tô Thư Nghỉ thấy khó hiểu.

Cố Mặc Ngôn khẽ cười, bổ sung thêm một câu: “Xem ra chỗ thuốc bổ kia có tác dụng thật!”

“Anh biết rồi sao?” Lúc bấy giờ Tô Thư Nghỉ mới kịp phản ứng.

Cố Mặc Ngôn gật đầu.

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn vui mừng, trong lòng Tô Thư Nghi cũng vô cùng hạnh phúc.

Hai người cùng ngồi vào bàn ăn, để chia sẻ tin vui này với Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi đã cho cô giúp việc về sớm nên giờ trong nhà chỉ còn hai người họ.

Cố Mặc Ngôn nhìn một bàn thức ăn, hơi nhíu mày: ‘Đều là do em làm sao?”

“Đúng vậy.”

“Bây giờ em đang có thai, đừng làm mấy chuyện này nữa.” Cố Mặc Ngôn năm tay Tô [ Thư Nghi, cau mày nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Tô Thư Nghỉ dở khóc dở cười, thấy Cố Mặc Ngôn có hơi làm quá.

Hai người ăn cơm xong, Tô Thư Nghi mới vừa đứng lên định đi rửa bát thì Cố Mặc Ngôn đã bất ngờ giữ tay cô lại: ‘Để anh làm, em đi nghỉ đi.”

Nói rồi, anh đứng dậy khỏi xe lăn, cầm bát đũa đi rửa.

Tô Thư Nghi trợn tròn mắt.

Phản ứng của Cố Mặc Ngôn hơi lố thì phải?

Cô đang định nói mình rửa được, nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của Cố Mặc Ngôn, cô lại không nói nữa, chỉ đành ngồi nghe tiếng rửa bát lạch cạch trong phòng bếp của Cố Mặc Ngôn.

Đợi anh rửa bát xong, Tô Thư Nghi chuẩn bị lên lâu nghỉ ngơi, nhưng Cố Mặc Ngôn lại ngăn cản cô, bế phốc cô đi lên lầu: ‘Cẩn thận, để anh bế em lên.”

Tô Thư Nghi bây giờ đúng là nửa cười nửa mếu thật.

“Cố Mặc Ngôn, em chỉ có thai thôi chứ không phải mắc bệnh gì nặng, anh đừng làm quá như thế.”

Cố Mặc Ngôn vẫn rất cố chấp: ‘Anh tự nguyện mà.”

Tô Thư Nghỉ nhìn sự ngang ngược trong mắt Cố Mặc Ngôn, không thể nói được gì hơn, thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy ngọt ngào.

Đi tới phòng ngủ, Tô Thư Nghi đang chuẩn bị đi tắm thì nào ngờ Cố Mặc Ngôn cũng đi theo vào phòng tắm, anh khẽ nói: “Anh tắm giúp em.”

“Cái này mà anh cũng giúp luôn hả? Ôi mẹ ơi.” Lúc này Tô Thư Nghi bị sốc toàn tập.

Cố Mặc Ngôn lại chẳng buồn câu nệ, anh đỡ Tô Thư Nghỉ ngồi xuống, tự lấy khăn bắt đầu chà lưng cho cô. Trong lòng Tô Thư Nghỉ bỗng thấy cảm động, cô nói: ‘Cố Mặc Ngôn, anh không cần phải chăm sóc em kỹ đến vậy đâu. Em không sao mà.”

“Không được.”

Cố Mặc Ngôn vấn cố chấp, chỉ chăm chú chà lưng cho cô, động tác hết sức nhẹ nhàng.

Rõ ràng Cố Mặc Ngôn không phải người biết cách chăm sóc người khác, tắm cho Tô Thư Nghi chưa được bao lâu mà áo sơ mi trắng trên người anh đã ướt đẫm.

Tô Thư Nghi cau mày: “Cố Mặc Ngôn, thật sự không cần giúp em tắm đâu mà, anh địa”

Tô Thư Nghi vẫn chưa nói xong, đúng lúc tay Cố Mặc Ngôn lướt qua giữa đùi cô, khiến cô rùng mình một cái.