Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 903




Chương 903

Sau khi bình tĩnh lại, Tô Thư Nghỉ đi về phía xe của mình, chắc Manh Bảo đã tan học rồi, nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu và giọng nói bé bỏng của con trai, cuối cùng tâm trạng cô cũng tốt hơn đôi chút.

Nhưng Trình Thư Nghi mới đi được vài bước đã nghe thấy phía sau có tiếng bước chân vội vã, hỗn loạn, cô cảnh giác muốn quay đầu lại, nhưng lại bị một cánh tay cường tráng kẹp lấy cổ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô có thể cảm giác rõ ràng một đôi tay của đàn ông đang bịt miệng cô.

“Ô ô!” Trình Thư Nghỉ giấy dụa cật lực muốn thoát khỏi sự trói buộc của đối phương, nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, cô giấy giụa một lúc cũng không lay chuyển được người ở phía sau.

Mắt Trình Thư Nghỉ tối sầm lại, khi phát hiện hai mắt của mình đã bị bịt kín thì cô càng hoảng sợ hơn, những người này rốt cuộc là do ai cử đến thế, họ muốn làm gì cô!?

“Ô ô ô!” Trình Thư Nghỉ liều mạng lắc đầu, cố gắng phát ra mấy tiếng động lớn, hy vọng xung quanh có người nghe thấy rồi tới cứu cô.

“Đừng nói chuyện, cũng đừng giãy giụa, chỉ cần cô ngoan ngoãn, chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô.” Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông truyền đến bên tai Khi Trình Thư Nghi cảm giác được lời nói của người đàn ông giống như rẳn trườn vào tai cô thì trong lòng càng sợ hãi hơn, sợ những người này sẽ làm chuyện không hay với cô, Trình Thư Nghỉ chỉ có thể vội vàng gật đầu đồng ý.

Sau đó, cô cảm thấy mình đang bị dẫn vào một chiếc ô tô, tay và chân của cô bị trói bằng dây thừng, Trình Thư Nghỉ buộc chính mình phải bình tĩnh lại, trong lòng đã đoán được ai là kẻ đã bắt cóc cô. Kẻ tình nghỉ lớn nhất đương nhiên là Trình Thu Uyển và Cố Thành Vũ.

Nhưng Trình Thu Uyển vừa bị Cố Mặc Ngôn đuổi ra khỏi nhà họ Cố, ốc còn không mang nổi mình ốc, có lẽ cô ta sẽ không bắt cóc cô vào lúc này đâu. Chẳng lẽ là Cố Thành Vũ ư? Nếu là ông ta thì ông ta muốn làm gì? Chẳng lẽ ông ta dùng cô để uy hiếp Cố Mặc Ngôn sao?

Nỗi sợ hãi ngày càng sâu, toàn thân Trình Thư Nghi khẽ run lên, cô không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không Manh Bảo biết làm sao đây? Thăng bé từ nhỏ đã không có ba, bây giờ nhất định không thể mất thêm mẹ nữa!

Nghĩ đến đây, đầu óc Trình Thư Nghi nhanh chóng nghĩ cách cứu mình, nhưng còn chưa nghĩ ra cái gì, cô đã cảm thấy xe dừng lại.

Đã đến nơi rồi sao? Bây giờ cô đang ở đâu đây?

Trình Thư Nghỉ không biết cô đã bị hai người ngồi bên cạnh đưa từ trong xe đi đâu, nhưng giọng nói tiếp theo truyền đến tai cô khiến cô càng mơ hồ hơn Tiếng thang máy? Đây rốt cuộc là nơi nào? Dựa theo kinh nghiệm bị bắt cóc trước đây của cô, không phải nên đưa cô đến một nơi giống như nhà kho sao? Làm sao có thể có thang máy được chứ?

Mang theo sự khó hiểu, cuối cùng Trình Thư Nghỉ đã được những người bắt cóc thả ra, thật ra những người đó không hề xô đẩy cô, vừa thả cô ra đã xoay người rời đi.

“Gó ai không?” Trình Thư Nghỉ run rẩy hỏi, nhưng không nghe thấy ai trả lời Trình Thư Nghỉ cố gắng nhúc nhích thân thể, dùng tay cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, hình như là một gian phòng, những.

người kia kéo cô vào phòng để làm gì!?

Nghĩ đến lúc trước Trình Thu Uyển tìm người đến làm nhục mình, trên trán Trình Thư Nghỉ toát mồ hôi lạnh, đừng nói là Trình Thu Uyển lại bắt cóc cô nữa đấy, chẳng lẽ cô ta muốn lặp lại thủ đoạn như vậy sao?

Không được, nhất định không thể để cô ta thành công, nhất định phải nhanh tìm cách chạy thoát mới được.

Trình Thư Nghỉ dùng tay sờ soạng khắp nơi, cô muốn tìm thứ gì đó có thể giúp cô cắt dây thừng, nhưng tại sao ở đây không có gì cả thế?

Không tìm thấy thứ gì đó có ích, cô bèn thử nới lỏng dây thừng bằng cách ma sát, nhưng phát hiện cổ tay mình bị trói rất chặt.

Thế nhưng, điều kỳ lạ là cô không cảm thấy đau, sợi dây đang trói cô hình như không phải sợi dây thừng bình thường, cảm giác còn rất mềm mại.

Không phải là gặp trúng biến thái đấy chứ? Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Thư Nghĩ run lên, cô càng thêm ra sức giấy giụa sợi dây thừng trong tay, nhưng không có tác dụng mấy.

Ngay khi Trình Thư Nghỉ đang lo lắng không biết phải làm sao, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, sau đó là tiếng bước chân, vững vàng mà mạnh mẽ, vừa nghe đã có thể nhận ra đó là một người đàn ông.

Từ đầu chí cuối đều không thể thoát ra khỏi dây thừng, Trình Thư Nghỉ lo lắng đến mức rơi nước mắt. Rốt cuộc là ai? Không phải thật sự có âm mưu quấy rối cô đấy chứ?

Khi tiếng bước chân đến gần hơn, Trình Thư Nghỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài.

“Đứng lại! Anh đừng qua đây, rốt cuộc anh là ail” Cô lấy hết can đảm hét lớn, nhưng thân thể của cô lại run lẩy bẩy, lộ ra sự sợ hãi trong lòng cô.

Trước mắt cô tối đen như mực, chỉ có một tia sáng yếu ớt từ bên dưới chiếu vào mắt cô, Trình Thư Nghi cố gắng nhìn xem người đứng trước mặt cô là ai nhưng rốt cuộc cũng chỉ phí công.