Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 908




Chương 908

Trình Thư Nghi mất một lúc lâu để tiêu hóa tin tức, tỉnh táo lại từ trong sự hoảng hốt, cô đẩy Cố Mặc Ngôn ra: “Tôi đã nói rồi, hai chúng ta không thể đâu.”

“Vậy anh sẽ cố gắng biến nó thành có thể.” Cố Mặc Ngôn thuận thế đứng dậy khỏi người Trình Thư Nghi, cởi dây trói bằng nhung trên cổ tay cô.

Đứng trước sô pha, Cố Mặc Ngôn nói: “Thư Nghi, anh biết cách anh đưa em đến đây hôm nay là không đúng, nhưng nếu không làm vậy, sợ là em sẽ không đồng ý gặp anh. Bây giờ anh đã nói hết những điều muốn nói rồi, anh bảo Dương Tùng Đức đưa em về.

Nói rồi, Cố Mặc Ngôn lấy điện thoại gọi một cú, bảo Dương Tùng Đức lên ngay.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Mặc Ngôn nhìn Trình Thư Nghi, do dự hỏi: “Thư Nghi, em, còn muốn nói chuyện gì với anh không?”

Trình Thư Nghi xoa xoa cổ tay mình rồi lắc đầu. Trừ lời từ chối, cô cũng không biết với mối quan hệ giữa hai người lúc này, cô còn nói được gì với Cố Mặc Ngôn nữa Trong mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên vẻ thất vọng, anh nói tiếp: “Anh còn một điều muốn nói với em, tuy trước đây đã từng nói rồi, nhưng anh vẫn muốn nói với em thêm lần nữa, đây là mục đích anh đưa em tới đây hôm nay, nên anh nói với em đây: Thư Nghi, anh tuyệt đối sẽ không buông bỏ em.”

“Chúng ta..” Trình Thư Nghi muốn từ chối theo bản năng, nhưng lại bị Cố Mặc Ngôn chặn lời.

“Đừng nói mấy câu kiểu chúng ta không thể nữa, Thư Nghi, bây giờ em vẫn độc thân, anh có quyền theo đuổi lại em. Hơn nữa, dù sau này em có kết hôn thì anh cũng sẽ không buông bỏ em.” Ánh mắt Cố Mặc Ngôn rất kiên định.

“Anh muốn làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác?”

Trình Thư Nghi cảm giác hôm nay Cố Mặc Ngôn đã làm đảo lộn nhận thức cô từng có về anh.

“Nếu là em thì anh không ngại. Đời này của anh chỉ có thể là em thôi!” Cố Mặc Ngôn đáp.

Trình Thư Nghi kinh hãi nhìn Cố Mặc Ngôn, không biết mình nên nói gì. Nếu đây là suy nghĩ thực sự trong lòng anh, vậy sao hồi trước anh lại làm như vậy?

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, rơi vào sự tĩnh lặng.

“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Cố Mặc Ngôn nhìn Trình Thư Nghi một lần cuối cùng rồi quay người đi mở cửa, là Dương Tùng Đức.

Cố Mặc Ngôn nhìn về phía Trình Thư Nghi rồi dặn dò Dương Tùng Đức: “Đưa cô ấy về đi.”

“Vâng.” Dương Tùng Đức đáp một tiếng rồi đi đến bên cạnh Trình Thư Nghi: “Mợ chủ, để tôi đưa cô về.”

Nghe Dương Tùng Đức gọi mình như vậy, Trình Thư Nghi hơi ngại, giờ cô với Cố Mặc Ngôn đã không còn là vợ chồng nữa rồi, sao anh ta vẫn gọi mình như vậy?

“Dương Tùng Đức, sau này đừng…” Nói được một nửa, Trình Thư Nghi ngừng lại. Cũng chỉ là một cái xưng hô thôi, so đo quá thành ra mình có vẻ có ý khác, thôi vậy.

“Mợ chủ, sao thế ạ?” Thấy Trình Thư Nghi chỉ nói nửa câu, Dương Tùng Đức nghỉ hoặc hỏi.

“Không sao.” Trình Thư Nghi lắc đầu, đứng dậy đi ra cửa: “Đưa tôi về đi, làm phiền anh rồi.”

Ban đầu cô định tự về, nhưng nghĩ lại thì mình bị Cố Mặc Ngôn bắt cóc đến đây, cũng chẳng biết đây là đâu. Cuối cùng cô đành bỏ qua suy nghĩ muốn tự về.

“Mợ chủ khách khí quá.” Dương Tùng Đức vội đi theo.

Lúc bước ngang qua Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi không nhìn anh lấy một cái mà đi thẳng ra ngoài cửa. Dương Tùng Đức đi sau cô hơi cúi người với Cố Mặc Ngôn: “Cậu Cố, tôi đưa mợ chủ về đây.”