Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi

Chương 10: Giận dỗi.




Píp.. píp..

Tiếng còi kêu inh ỏi, Gia Huy càng ấn còi cô càng lì mặt nói chuyện với chàng trai trẻ đẹp. Ánh mắt cô một phút cũng không rời khỏi gương mặt tuấn tú của Giang Quân, nhưng anh đâu phải người dễ bỏ cuộc như vậy, Gia Huy bấm còi tiếp không thả tay khỏi nút bấm nửa giây.

Chịu không nổi, khuôn mặt cô hơi bực quay đầu trừng mắt với Gia Huy.

"Đã bảo không về cùng anh, nói lắm thế nhỉ."

Bị nói là ồn ào, Gia Huy tự nhiên lấy điện thoại trong túi quần trước ánh mắt dõi theo của cô. Khóe môi Gia Huy bất giác cong lên, ngón tay thon dài chậm rãi lướt tìm tên người muốn gọi trong danh bạ. Khiết Tâm ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, đến khi nghe thấy giọng nói ngái ngủ của mẹ từ trong điện thoại vọng ra, cô sững người đứng im tại chỗ.

"Alo, Gia Huy à? Gọi chị giờ này có việc gì thế?"

Bên này Thẩm Ninh Kỳ buồn ngủ muốn chết, tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài. Vậy mà con người kia cứ càn quấy, để lại trên người bà bao nhiêu là vết đỏ bắt mắt. Dù đã gần năm mươi tuổi thế mà sức lực của Hứa Cung Cẩn không hề có dấu hiệu thuyên giảm, ngược lại ngày càng mãnh liệt hơn. Riêng Thẩm Ninh Kỳ khỏi nói, trong lúc ông làm thì bà ngủ quên chẳng hay biết chuyện gì.

"Chị Kỳ, con.."

Chớp nhoàng Khiết Tâm mở cửa chui tọt vào trong xe không lấy một tiếng động, nhưng chân cô lại đập vào gầm xe đau nhói.

Khiết Tâm không quan tâm, cầm lấy tay anh ánh mắt đáng thương mong anh tha cho đừng nói với mẹ chuyện cô đến bar. Nếu để bố mẹ cô biết, chắc chắn cô sẽ chết chứ không chơi.

Cô nói bằng khẩu hình miệng, không dám thở mạnh chỉ sợ mẹ sẽ nghe thấy: "Gia Huy đừng mà, anh tha cho em lần này đi, em hứa không có lần sau đâu."

Kêu cô đi tìm chết bằng cách này, nói thật Khiết Tâm không dám, quyền uy của ba cô ai chẳng rõ. Mà cô còn là con gái của ông ấy, chuyện này đồn ra bên ngoài không những cô mất mặt còn hại gia đình trở thành chủ đề cho người khác bàn tán..

"Sao thế, có chuyện gì gấp lắm à.. á đau cái ông này, muốn chết à?"



Nghe giọng mẹ, Khiết Tâm càng hãi hồn hơn, cô chỉ sợ anh lỡ lời một cái là cô toi. Nhưng Gia Huy lại không làm vậy, anh hơi nâng mắt nhìn cô, khuôn mặt đó chính là đang đe dọa cô.

Khiết Tâm đành thỏa hiệp, cô giơ ba ngón tay lên trời lẩm nhẩm thề ước: "Nếu có lần sau, em sẽ bị ba mẹ đánh chết."

Lời cô vừa dứt, Gia Huy hài lòng mân mê chiếc điện thoại, anh không gấp gáp mấy nhưng đầu dây bên kia. Hứa Cung Cẩn nhịn không được dựt lấy điện thoại từ tay vợ, nói với giọng không mấy vui vẻ.

"Có chuyện gì gọi gấp như vậy, có biết mười một giờ đêm còn gọi, phiền phức."

"Xin lỗi, em mới hay tin tức Khiết Tâm về không biết có phải không nên gọi hỏi chút."

Hứa Cung Cẩn khuôn mặt không đổi, giọng nói thiếu kiên nhẫn: "Nó về rồi, hỏi mỗi thế thôi đúng không. Tắt máy đây."

Quả nhiên là ba cô, nói chuyện không thèm nể mặt ai. Ngay cả người như Gia Huy, ông cũng không để trong mắt, ngay cả đứa con gái này ông cũng không thèm nhìn một cái thì đủ hiểu rồi.

"Vâng, anh chị ngủ đi làm phiền rồi."

Cúp máy, Khiết Tâm mồ hôi chảy đầm đìa, cô vẫn chưa hết sợ nhìn anh. Chỉ đợi lúc này, cô ôm ngực thở nhẹ một cái, bên tai vang lên tiếng Giang Quân.

"Khiết Tâm có chuyện gì thế?"

Ánh mắt Giang Quân dừng lại trên người đàn ông ngồi ở ghế lái, anh có cảm giác người này rất quen mắt giống như đã gặp ở đâu đó rồi nhưng không nhớ ra.

"Anh Giang Quân, em về trước đây anh về cẩn thận."

Khiết Tâm vẫy tay chào Giang Quân khuôn mặt tươi cười, đến khi xe đi rồi liền thu lại nụ cười. Chỗ chân va phải xe ban nãy vẫn còn đau, cô xoa xoa cho đỡ rồi nhìn sang Gia Huy bên cạnh.

"Anh có phải rảnh lắm hết việc làm không?" Đang yên đang lành đem ba mẹ cô ra dọa, đã thế suýt nữa còn bị phát hiện.



"Càng lớn càng hư, có thể mặc thứ đồ này ra ngoài, gan em to lắm."

Khiết Tâm nhìn xuống bộ đồ sặc sỡ cô đang mặc, cô cảm thán ánh mắt chọn đồ của mình khá tốt. Khiến đám đàn ông phải mở mắt há mồm nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng.

"Cũng đẹp, không tệ lắm."

Kít..

Gia Huy bất ngờ đạp phanh, cả người cô theo quán tính lao về phía trước. Do bất ngờ không kịp chú ý lại chưa thắt dây n toàn, cái mũi đáng thương áp trọn vào mặt kính in một vệt dài.

"Gia Huy.. anh.."

Khiết Tâm tức ói máu, vậy mà Gia Huy lại nhếch môi cười không thèm quan tâm cô. Chiếc xe lại chạy trên đường lớn, qua mấy căn nhà quen thuộc rồi dừng lại trước cổng biệt thự.

Suốt quãng đường Khiết Tâm không mở miệng nói câu nào, tay nâng niu cái mũi quý giá. May rằng đây là mũi thật, nếu là mũi giả chắc sớm phá hỏng cái mặt cô rồi. Cho dù tức cũng chẳng làm được gì Gia Huy, anh mang bộ mặt dọa người đó nhìn cô, một cô gái yếu đuối như Khiết Tâm sao có thể không sợ.

Rầm..

Bước xuống xe, cô dùng hết sức của mình đóng mạnh cánh cửa. Chiếc xe vì lực lớn mà rung một cái, cô vẫn chưa hả dạ lắm giơ chân đá mạnh một cái vào xe để lại một vết xước dài. Cái xe không đau nhưng lại làm chân mình đau.

"Ui da.. ngay cả cái xe cũng chống đối cô sao, tao tức rồi nha, mày nhớ mặt đấy."

Chờ cô vào nhà, Gia Huy trong xe nhìn ra bật cười vì hành động trẻ con này. Ngay từ khi còn bé cô đã thoải mái bộc lộ tính cách của mình trước mặt người khác, nhất là những người cô thích.

Hành động trẻ con của Khiết Tâm không phải ai cũng có thể chứng kiến, chỉ những người cô thực sự yêu thích mới thấy được..