Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi

Chương 12: Một tỷ.. tôi bán.




Trong căn phòng tầng ba, Khúc Mặc ngồi trên ghế đối diện khuôn mặt lạnh như băng của bạn thân, có hơi thấy chán trường lấy điện thoại xem tin tức. Vừa thấy báo mới nhất xuất hiện hình ảnh của Gia Huy và một cô gái nữa nét mặt Khúc Mặc biến sắc đưa điện thoại đến trước mặt Gia Huy cho anh xem.

"Cậu mà của cũng có ngày lên báo, hot nhất trên mạng đâu đâu cũng thấy tên cậu."

Đối với lời Khúc Mặc nói, Gia Huy không mấy quan tâm gõ máy tiếp tục công việc của mình. Điều này càng khiến Khúc Mặc thấy nghi ngờ, anh phóng to ảnh khuôn mặt cô gái. Càng nhìn càng thấy cô gái này có chút quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi nhưng mãi không nhớ ra là ai.

"Sao tôi cứ thấy cô gái có hơi quen mắt nhỉ, hình như đã gặp rồi thì phải."

Ngẫm thêm một lúc nữa, miệng Khúc Mặc bất giác cứng ngắc mở lớn mắt. Anh không thể tin được đây chính là vị tiểu thư được nuông chiều Khiết Tâm, càng nhìn càng thấy giống.

"Chẳng phải là con bé tuyên bố với bọn tôi sẽ chinh phục bằng được cậu sao, hai người đã đến mức nào rồi hả."

Nhớ lại lời đánh cược của mình với Lăng Khiêm ba năm trước, Khúc Mặc thấy sợ hơn là mừng. Anh nhớ rõ lúc đó mình cược cô gái đó sớm sẽ bị Gia Huy đá đít, còn cược với nhau bằng một tòa biệt thự to nằm giữa trung tâm thành phố.

Bao nhiêu năm rồi đến nay nhớ lại, Khúc Mặc thấy quá thể đáng: "Cậu mau nói tôi biết, có phải hai người có ý gì đó.."

"Không có."

Gia Huy lạnh nhạt nói, anh không ngẩng đầu càng chẳng nhìn xem sắc mặt Khúc Mặc khó coi cực kỳ. Anh chăm chú nhìn màn hình máy tính, phần tin nhắn xuất hiện số chín chín cộng màu đỏ.

Kể từ khi Khiết Tâm sang Mỹ học, anh chẳng đụng vào tin nhắn trong mess, càng không nghe điện thoại. Vì thế nên giờ nhìn tin nhắn mess anh hơi chần chừ không dám nhấp chuột.

"Không có thì tốt, tốt nhất cậu đừng làm tôi sốc."

Khúc Mặc vứt chuyện đó ra sau đầu, ngẫm kỹ lại bức ảnh này càng lúc càng hot. Dù Gia Huy ít khi xuất hiện trên trang nhất, nhưng gia thế của cậu ta cũng không tầm thường. Nếu điều này động chạm đến cuộc sống riêng của Gia Huy, với tính cách của anh Khúc Mặc đoán chắc người này sẽ không để yên.

Quả nhiên là như vậy, Gia Huy nhấc điện thoại gọi cho ai đó không chờ bên kia đáp anh đã nói: "Không biết bằng cách gì, từ đây đến trưa tôi không muốn thấy tin này nữa, kể cả người tung ra tìm bằng được cho tôi."



Hiệu suất làm việc của họ phải gọi là quá nhanh, ba mươi phút sau tất cả các đường link chia sẻ đều biến mất. Mỗi tội người làm ra lại chẳng tìm ra được, người đó cứ như bốc hơi khỏi thành phố.

"Hết việc rồi cậu về được chưa, tôi rất bận."

Gia Huy một chút cũng không nể nang gì cất giọng đuổi khách, riêng Khúc Mặc đã quá quen với cảnh này anh chẳng cảm thấy gì cả..

Trung tâm thương mại, một cô gái nũng nịu chạy đến bên cạnh Khúc Mặc, cô bạn gái bên cạnh anh được hai ngày. Số bạn gái trước vì không thể làm hài lòng anh liền bị đuổi cổ, riêng Tư Hoa cô ta biết điều.

Nhưng lúc này, cô ta đang rất tức giận vì có người không thèm để cô ta vào mắt. Cả hai đều nhìn trúng một chiếc túi trị giá rất lớn, Khúc Mặc đã nói em thích gì cứ việc mua. Câu được con cá lớn như anh, Tư Hoa sao không biết lợi dụng.

"Bảo bối của anh làm sao, ai bắt nạt em rồi."

Khúc Mặc cưng chiều lau nước mắt bên má Tư Hoa, giọng anh ấm áp nhưng chỉ mình Khúc Mặc mới hiểu rõ bản thân mình. Chưa có cô gái nào khiến anh để tâm cả, nhất thời tùy hứng vẫy tay vài cái là xếp hàng dài.

"Cô ta hống hách lắm, rõ ràng chiếc túi này em chọn trước cô ta chẳng thèm nể mặt ngang nhiên cướp đồ của em."

Tư Hoa kể lại mọi chuyện, tay chỉ về phía Nhã Liên đứng gần đó, Nhã Liên mải chọn đồ đẹp đâu có thời gian để ý người khác nhìn mình thế nào.

"Cô kia, chiếc túi ban nãy bạn gái tôi thích, tôi mua lại với giá gấp đôi."

Giọng nói mang khí thế bất ngờ vang lên sau lưng Nhã Liên, cô chăm chú xem thêm vài mẫu túi xách mới căn bản không nghe thấy.

"Cô kia, cô điếc à?"

"Ô.. chú gọi tôi sao?" Nhã Liên quay người nhìn hai người một trai một gái, thấy cô gái này ban nãy dành túi với mình liền không vui.

"Cô gọi ai là chú?" Khúc Mặc trợn tròn mắt, thiếu nước nhảy cồ lên vì cái cách xưng hô kia. Về độ đẹp trai, Khúc Mặc tự cho rằng người đẹp nhất thành phố là mình ai sắng bằng.

Các cô gái gặp anh hận không được lập tức bay đến cạnh anh, thế mà cô gái này không những không biết điều còn mở miệng kêu một tiếng "chú" đóng miệng một tiếng "chú."



"Nhìn thế nào cũng thấy chú lớn tuổi."

Mặc kệ cô muốn gọi gì thì gọi, Khúc Mặc hít một hơi thật sâu cố gắng không để bản thân tức giận. Xung quanh mọi người thấy to tiếng lén nhìn xem mọi chuyện.

"Chiếc túi bạn gái tôi thích, tôi muốn mua lại, trả cô giá gấp đôi."

Nhã Liên thấy vẻ cao ngạo của Khúc Mặc khó chịu cau mày, lại nghe anh nói muốn mua lại chiếc túi xách của mình, cô lắc đầu.

"Không bán."

"Tôi trả gấp ba, giá đó được chứ?" Khúc Mặc hơi thiếu kiên nhẫn lấy ngân phiếu viết còn hàng số không dài đưa cho Nhã Liên, cô không những không thèm lấy còn nói khích.

"Chú có trả gấp năm tôi cũng không bán, đồ Nhã Liên tôi ngắm trúng dễ dàng bán đi vậy sao?"

Nhã Liên thấy quá nực cười, có thứ gì cô không thể mua à, tiền này với cô chỉ như một mẩu vụn của chiếc bánh mì..

"Tôi trả gấp mười, cô bán chứ?"

"Tôi bán."

Khúc Mặc đã nói sẽ lấy công bằng cho Tư Hoa, anh đâu thể nuốt lời. Hai chữ mất mặt Khúc Mặc không nhận nổi, vây mà dứt câu chưa đến hai giây Nhã Liên đã đồng ý. Nhanh như chớp lấy túi đưa cho Tư Hoa như sợ anh đổi ý, cô xòe tay trước mặt người đàn ông đòi tiền.

"Một tỷ, tôi bán, tiền chao cháo múc mau đưa tiền."

Mặt cô gái lật nhanh như bánh tráng Khúc Mặc không kịp trở tay, lại nghe giá từ miệng Nhã Liên khiến Tư Hoa khiếp đảm. Cô ta muốn có chiếc túi xách này, một phần vì muốn nở mặt nở mày, nhưng tăng giá lên gấp mười bằng mấy chục năm tiền nhà cô ta thấy vẫn nên thôi thì hơn.

"Khúc Mặc.. em không cần.."