Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi

Chương 14: Bày trò.




Chớp nhoáng qua một tuần, Khiết Tâm không chạm vào mạng xã hội một giây một phút nào. Lỡ như lại nhìn thấy bình luận ác ý cố tình nhằm vào mình mà chửi, cô sẽ không nhịn được mà đi chửi nhau thì gay to..

Kể cũng lạ, cô cảm thấy điện thoại mình quá im ắng ngay cả Bạc Ngôn người hay xem báo lá cải nhất lại chẳng nhắc gì đến chuyện này. Nó mà nhìn một phát thôi cũng đoán ra được người trong ảnh chính là cô, đem sự tò mò sang phòng Bạc Ngôn.

Khiết Tâm gõ cửa thấp giọng nói vọng vào bên trong..

"Này chị có chuyện muốn hỏi, có đang rảnh không?"

Bạc Ngôn mải xem điện thoại không hay biết có người gõ cửa, chờ mãi không nghe thấy em trai lên tiếng. Khiết Tâm nhịn không được đẩy cửa đi vào như chốn không người. Cô liếc nhìn căn phòng màu xám nhạt, cái tông màu ngàn năm không đổi của mấy tên đàn ông. Bố cô thích màu xám, Gia Huy thích màu xám ngay cả cái thằng ngày thường tí tởn như nó cũng đua đòi sơn phòng màu xám cho bằng được.

Cô cảm thấy con trai thật kỳ lạ, trong khi con gái yêu thích màu hồng, một màu sắc nổi bật nhất.. Thì con trai lại thích màu xám họ hàng của màu đen, cái màu đen thui nhìn trong bóng đêm chắc chẳng thấy người đâu ngoài hai cái mắt sáng quắc.. Nghĩ thế nào cô lại thấy ánh mắt con trai có vấn đề hết với nhau..

Bỏ suy nghĩ đó ra sau đầu, cô bước đến cạnh giường Bạc Ngôn, Khiết Tâm dòm ngó một vòng căn phòng. Tầm mắt dừng trên đứa bé nằm úp trên giường đang xem gì đó rất chăm chú.

Khiết Tâm kiễng chân nhìn xem nó đang xem cái gì, cô tò mò cố kiễng mãi cũng nhìn không được đâm ra bực mình.

"Cái thằng này lén lút xem gì không biết, phải nhìn mới được."

Nghĩ rồi cô nghiêng người vòng đến đứng trước mặt Bạc Ngôn, ánh mắt mở to con ngươi sắp rơi ra đến nơi nhìn bức ảnh trong điện thoại. Hít một hơi thật sâu, Khiết Tâm nhìn kỹ tấm ảnh hỏi bằng giọng nhẹ tênh:

"Hay ho nhỉ, đẹp không?"

Bạc Ngôn ra sức gật đầu, nhìn đôi mắt cô gái trong hình sáng long lanh hệt như sao trời. Nhìn thế nào vẫn thấy giống thiên thần hạ phàm, bỗng dưng Bạc Ngôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Lạ chỗ nào cậu không biết, tự lắc đầu xem tiếp.

Vuốt sang lần nữa, tiếp tục xem những tấm ảnh mới lưu, bất thình lình tai cậu bị một lực lớn xách lên.



"Dám ở đây xem linh tinh bậy bạ, phát này mày ăn no đòn rồi Bạc Ngôn. Nói cho ba biết để xem ba có còn tự hào về con trai mình nữa không."

"A ui đau.. chị hai sao vào phòng không gõ cửa, chị tự nhiên thế?" Bạc Ngôn buồn bực nói, trong tình cảnh này cậu không dám nổi giận.

"Không tự nhiên đi vào sao có thể biết được mày xem mấy thứ này, chết rồi.. phát này Hứa thiếu gia nát đít."

Buông tai em trai ra, Khiết Tâm quay người định đi tìm mẹ, chân chưa bước được ba bước đã bị ôm chặt cứng, nhúc nhích cũng không được.

Bạc Ngôn trưng ra nét mặt đáng thương nài nỉ: "Chị hai đừng mà, chị đừng khoe mẹ em sẽ hứa lần sau không bao giờ xem nữa."

"Còn có lần sau, càng đáng tội chết."

"Chị ơi em xin mà.. giờ chị muốn nhờ em chuyện gì em cũng sẽ giúp, chị đừng mách mẹ."

Chỉ đợi đến lúc này, Khiết Tâm quay phắt người nhìn xuống thằng em trai ngỗ nghịch. Không tin tưởng lắm hỏi lại, trong lòng cố đè nén sự vui sướng vừa dâng lên.

"Thật là chuyện gì cũng giúp?"

Chỉ vì một lần quên khóa cửa phòng, bí mật của Bạc Ngôn bị Khiết Tâm phát hiện. Dù không bằng lòng giúp bà chằng tinh mọi chuyện, nhưng cậu không thể nói không. Chuyện này so với bị đánh nát mông cậu thấy vẫn nhẹ nhàng hơn, không đến nỗi quá đáng lắm.

Chiều hôm đó, lần nữa Bạc Ngôn bị đưa lên phòng hiệu trưởng ngồi đối diện Gia Huy. Lần trước cậu bị chú Huy mắng một trận té tát cho đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ, không phải lần đầu tiên bị mắng nhưng chắc là lần thứ n chú tức nhìn cậu bằng ánh mắt tia lửa.

Gia Huy không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn đặt trên màn hình máy tính..

Nét mặt đáng sợ đó của chú Huy khiến cậu không rét mà run, đáng thương co ro ngồi trên ghế. Cậu đã hiểu được cái câu nói mà mọi người vẫn truyền tai nhau "Hiệu trưởng rất đáng sợ, nhất là khi ngồi im lặng không nói một câu nào."



Chú ấy nói một câu dù là mắng cậu cũng được, ít ra cậu còn biết mình bị chửi lỗi cùng không quá lớn.. Ngồi yên chịu sự tra tấn này thật bức người ta chết mà.

Ngồi một hồi lâu, thấy anh không có ý định mở miệng nói, Bạc Ngôn lấy hết can đảm lắp bắp nói:

"Chú.. chú Huy, cháu.. cháu vừa gây chuyện.."

Gia Huy: "..."

"Cháu giật.. giật tóc một bạn gái trong lớp." Chẳng lẽ vậy còn nhẹ sao? Bạc Ngôn nghĩ thầm trong lòng.

Gia Huy: "..."

"Chú Huy, cháu tốc váy bạn cùng bàn, sao chú không mắng cháu vậy?"

Bạc Ngôn hét to một tiếng, cuối cùng cậu cũng thấy nét mặt mới của Gia Huy. Anh đã chịu ngẩng đầu nhìn cậu rồi, Bạc Ngôn không biết mình nên khóc hay nên cười trong lúc này..

"Có ai bên trong không?"

Khiết Tâm chuẩn bị đồ đẹp từ trước, đúng bốn giờ hai mươi cô có mặt trước cửa phòng hiệu trưởng. Cô không ngần ngại gõ cửa nói vọng vào trong, lần này cô không tự tiện đẩy cửa nữa chờ anh cho vào.

Chờ rất lâu mới nghe thấy tiếng nói của Gia Huy..

"Anh Huy, là do em chỉ bảo em trai không tốt hết lần này đến lần khác gây chuyện trên lớp. Anh đừng trách nó, muốn trách cứ trách em đây này, em nghe hết."

Bạc Ngôn ngồi một bên bị coi là không khí, vẻ mặt không có chút sự vui sướng như những bạn học khác được người nhà đến xin lỗi. Dáng vẻ của cậu bây giờ chính là thấy bộ mặt của bà chằng tinh tỏ ra vô cùng biết lỗi.. Ai mới là người bày trò này, còn ai khác ngoài cái bà chằng tinh mưu mô, xảo quyệt "Khiết Tâm."