Một tuần sau Hứa Cung Cẩn và Thẩm Ninh mới trở về nhà, tay xách nách mang bao nhiêu thứ đồ. Khiết Tâm chạy ra bê phụ mẹ, thấy da dẻ mẹ ngày càng trắng trẻo còn béo lên không ít cô có hơi nghi hoặc.
"Bố chăm mẹ tốt quá nha, mẹ béo lên không ít chả bù cho con gái chút nào."
Không nhắc đến không sao, nhắc đến bà Thẩm xị mặt nếu chồng bà ở đây chắc chắn sẽ ăn chửi. Vì ông vừa về là đến công ty bà đành nhịn cho qua chuyện..
Trông mẹ lúc này rất giống trẻ con, ngay cả giận cũng đáng yêu. Nhìn thoáng qua cô cũng biết mấy ngày qua hai người làm gì bên đó. Dùng sức quả là tốt, ba lớn tuổi vậy rồi mà vẫn như trai tráng, cô khâm phục ba cô quá
"Dạo này con ở nhà chơi thế này mà bảo không béo, sắp lăn nhanh hơn cả đi."
Nhìn con gái tăng vọt cân bà Thẩm hài lòng nhưng vẫn trưng ra nét mặt khó chịu. Từ trong va li, đưa cho cô một bộ mỹ phẩm mới mua. Không quên dặn dò cẩn thận từng đồ một và cách dùng từng sản phẩm.
"Từ đây đến hôm sinh nhật, chăm chỉ sử dụng chắc chắn da dẻ sẽ trắng hồng.. à, con chuẩn bị quần áo chiều đến thăm hai bác Đàm."
"Hả?" Khiết Tâm không nghĩ đến mẹ rủ mình đến nhà ba mẹ chú Huy. Tưởng đâu mẹ cô và hai bác bên đó không thân đến thế..
"Bày ra mặt đó làm gì, bác Uyển của con sang bên đó ở chẳng lẽ không đến thăm."
Dưới sự uy hiếp của mẹ mình, dù không muốn Khiết Tâm vẫn cam chịu đi theo sau bưng đồ. Kể từ ngày hôm đó chú Huy ngay cả một tin nhắn cũng không thèm cho cô, mỗi lần cô giận đều tự cô an ủi chính mình.
Khiết Tâm cảm thấy mình thật đáng thương, lẽo đẽo theo chú Huy nhiều ngày như thế có được nhìn một cái tử tế đâu. Vậy nên cô mong rằng chú Huy không ở đó, tốt nhất là đi đi đến chừng nào cô không còn ở đó rồi hằng về.
Trên xe, Mai An và Bạc Ngôn cũng có mặt, xe tám chỗ nên hai người ngồi ở ghế giữa, một mình Khiết Tâm ngồi ghế cuối đeo tai nghe coi phim. Dọc đường tiếng bàn tán của hai đứa em vang lên không ngớt, do âm lượng nhỏ
Khiết Tâm vẫn nghểnh tai nghe chuyện.
"Liệu chú Huy có về không chị, em thấy chú ấy về mới có chuyện hay để coi."
"Em đừng nói lung tung, mẹ nghe thấy mắng cho."
Bị nhắc nhở, Bạc Ngôn im lặng một lúc lại thấy ngứa miệng không chịu được nói tiếp.
"Hôm nay tụ tập ở nhà bác ăn cơm không có mặt chú Huy sao được, mà chị. chúng ta làm gì đó đi."
Mai An ngó người nhìn em trai, qua ánh mắt đó cô đoán nó lại nghĩ ra kế gì đó hay ho rồi. Vốn định lên tiếng nhắc nhở Bạc Ngôn nhanh miệng cướp lời.
"Em với chị là đang giúp chị ấy theo đuổi tình yêu của đời mình, chị nghĩ cứ để thế sẽ tốt sao? Bao nhiêu giận dỗi đều đổ hết lên đầu chị em mình đây này."
Bạc Ngôn nói cũng không phải không có lí, mọi ngày đều bình thường cứ hễ sinh chuyện với chú Huy là y như rằng hai người sẽ bị ăn mắng.
"Cách của em là gì, nói trước nếu không ổn chị không làm đâu."
Ghé đến tai chị ba nói nhỏ gì đó mà đằng sau Khiết Tâm hoàn toàn không nghe thấy. Khuôn mặt hai người một đầy ý cười, một biểu tình có hơi sợ
Trước bàn ăn, ba con người ngồi đối diện Thẩm Ninh Kỳ bên này. Đồng Uyển ngồi cạnh bà, không giấu nổi sự vui vẻ.
Ghế bên kia, hai chị em bàn với nhau ngồi cạnh mẹ để hai ghế cuối cùng nhường cho Khiết Tâm và chú Huy. Ba mươi phút đầu còn rất thoải mái ăn uống, Khiết Tâm gặm đùi gà ngon lành. Chữ "Thục nữ" đúng là không áp dụng cho cô vào lúc này.
"Em về rồi à? Mau ngồi xuống cùng ăn cơm."
Gia Huy xoa xoa huyệt thái dương, áo vét vắt trên tay không giấu được sự mệt mỏi trên khuôn mặt. Rất nhanh anh che giấu đi không ai có thể biết được.
Do quá mải ăn, Khiết Tâm chẳng biết chú Huy đã về, hết ăn đùi gà rồi bóc tôm. Phần bàn bên cạnh chất đống vỏ tôm cô bóc, Gia Huy ngồi xuống hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn.
Thẩm Ninh Kỳ khóe môi giật giật nhìn con gái mình ăn nấy ăn để chẳng chú ý đến sự có mặt của ai. Trước mặt mọi người, bà Thẩm nửa cười nửa lườm nói nhẹ hết sức nhưng truyền vào tai Khiết Tâm chính là lời đe dọa.
"Khiết Tâm, ăn từ từ thôi con.."
"Khiết Tâm, ăn từ từ thôi con."
Thế là người nào đó đành ăn chậm lại, nét mặt như mếu. Cảm nhận được có ai đó nhìn mình, cô nghiêng đầu không thể tin được chú Huy ngồi cạnh mình. Vốn là người mau quên không thù dai nhưng lúc nhìn thấy góc nghiêng của chú, Khiết Tâm lại nhớ đến lạ kỳ.
Cúi gằm mặt xuống ăn tiếp, ăn còn nhanh hơn lúc nãy, coi cái đùi gà là khuôn mặt của người nào đó mà gặm nhấm. án một miếng rõ to cho bõ ghét, lời ban nãy mẹ nhắc nhở thoảng qua bên tai như gió bay.
"'Con bé ăn được thế là tốt, chỉ sợ kén ăn muốn mi nhon như mấy cô diễn viên ngoài kia mới sợ."
Ăn xong cơm là một tiếng sau, quá ngột ngạt Khiết Tâm xin phép ra ngoài vườn hóng mát. Thời cơ lúc này của
Bạc Ngôn và Mai An đã đến, chờ cô ra ngoài lâu rồi.
Cậu lon ton chạy lên thư phòng của chú Huy gõ cửa tới tấp, tiếng đủ to cho người bên trong nghe thấy. Người dưới này nói chuyện vui vẻ nên không hề hay biết.
"Chú Huy, chị Khiết Tâm trèo lên cây bị ngã, không tiện nói cho mẹ cháu biết chú giúp cháu được không?"
(Gõ xong chương 30 tui kiệt sức quá, mai tui lên bù 2 chap thiếu nhé.