Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi

Chương 56: Sang Hứa gia.




Khiết Tâm ngồi trước cửa sổ nhìn bầu trời âm u ngoài kia, cô cầu mong một lát nữa mưa tạnh thì cô mới được ra khỏi nhà. Đúng lúc này, Bạc Ngôn cầm cuốn vở sang hỏi bài.

"Chị hai, chỉ em bài này với."

"Tu lam di."

Khiết Tâm thẳng thừng từ chối, còn chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái. Cô làm gì có tâm trạng chỉ bài cho ai, chuyện của mình cô còn chưa lo xong..

Thẩm Ninh Kỳ vừa bước khỏi phòng thấy con trai đi ra với khuôn mặt đau khổ. Nhìn thấy quyển vở trong tay cậu, bà đoán được phần nào câu chuyện nhưng vẫn hỏi lấy lệ.

"Sao đấy?"

"Mẹ ơi, chị hai chẳng chịu chỉ bài cho con. Cứ ngồi bên cửa sổ thẫn thờ, đúng là tình yêu khiến con người ta lao đao.." Bạc Ngôn thở dài, chu chéo kể tội.

Chưa dứt câu, cậu đã ăn cái nhéo tai của mẹ... Bạc Ngôn khóc không ra nước mắt.

"Sao mẹ nhéo tai con?"

"Cái tội lắm chuyện đáng ăn đòn, cái thân mày nữa đấy. Mốt không dẫn được vợ về nhà đừng gọi tao một tiếng mẹ."

Thẩm Ninh Kỳ lắc lắc đầu đi xuống bếp, một đứa bà lo không nổi thế mà đẻ lắm đến ba đứa con. Cuộc sống sau này không biết sẽ thế nào..

"Ở nhà sao lại âm u thế?"

Hứa Cung Cẩn mệt mỏi tựa lưng vào ghế nhìn xung quanh, người hầu thấy ông vội chào rồi thưa.

"Bà và cô chủ ở trên phòng rồi ông, cả ngày không thấy xuống ạ?"

Ông cau mày nghĩ ngợi gì đó, kể từ khi hai người nói về chuyện Gia Huy. Thấm Ninh Kỳ tỏ rõ thái độ muốn nghe câu trả lời nhưng ông không nói. Mọi ngày bà sẽ ở dưới chờ ông về, vậy mà mấy nay chẳng có mặt ai.

Đem sự tức giận lên phòng, Hứa Cung Cẩn đẩy cửa đi vào đúng lúc nghe thấy cuộc trò chuyện của Thẩm Ninh Kỳ vời Đồng Uyễn.



"Ai dà, cái tên già khắm này có nghe lời tôi nói đâu. Cứ nói một câu mặt mày xưng xỉa hết lên, chưa hết hai câu đã nhăn như khỉ ăn ớt rồi."

Cứ nghĩ đến mặt mày Hứa Cung Cẩn, Thẩm Ninh Kỳ tức hẳn ra mặt. Nếu không phải ế quá vớ quàng bà cũng không cưới ông.

Nghĩ đến chuyện tình yêu của con gái, Thẩm Ninh Kỳ lại bất bình kể lể

"Ừ thì hơn tuổi, nhưng thằng bé đó cũng tốt, vừa đẹp trai lại giàu có. Nói thật nhìn thế nào cũng hơn thằng cha chồng tôi."

Đồng Uyển một bên gật đầu cảm thán lời Thẩm Ninh Kỳ nói đúng, chẳng phải hai người nhiều chuyện mà kể tội người khác. Chẳng qua hai người lo cho tương lai của hai đứa, nếu vì tuổi tác mà không thể đến với nhau sẽ rất đáng tiếc.

Vì nói quá hăng, Thẩm Ninh Kỳ không hay biết có người đứng sau. Chỉ khi điện thoại hết pin bà loay hoay tìm sạc điện thoại mới biết, khuôn mặt thoáng chốc cứng đờ.

"Ông, ông về khi nào thế?"

Trong lòng Thẩm Ninh Kỳ thẩm hỏi xem người này đã nghe được hết chưa, nhưng Hứa Cung Cẩn chẳng thèm nề nang gì mà nói luôn.

"Ông chồng già khắm trong lời bà nói là đang ám chỉ tôi sao?"

"Làm gì có, đang nói.."

"Còn chối?" Hứa Cung Cẩn quát lớn, thiếu chút xông đến đánh mông bà. Thỉnh thoảng tức giận hai người vẫn đùa nhau như vậy, gọi là đánh như thể giống trừng phạt hơn.

"Hừ, nói vậy đó." Thẩm Ninh Kỳ quay lưng rời khỏi phòng, sống lâu với ông bà đã học được cái thói ngó lơ người khác. Ai bảo Thẩm Ninh Kỳ không biết giận người, bà còn biết chọc tức người khác nữa kìa.

Trước khi đóng cửa phòng, Thẩm Ninh Kỳ còn nói: "Thằng bé Huy cũng được, miễn nó chăm sóc con gái tôi tốt thì tôi gả. Ông đừng có hòng mà chèn ép thằng bé."

Lời tuyên bố thẳng thừng thốt ra, Hứa Cung Cẩn muốn không tin cũng phải tin. Đây chẳng khác nào bà đang hét thẳng vào mặt ông mấy lười đe dọa buộc phải nghe theo.

"Khoan đã.."



Rầm..

Tiếng cửa cắt ngang tiếng nói Hứa Cung Cẩn phía sau, khuôn mặt ông tái đi vì tức giận.

"Vợ với chẳng con chỉ tổ khiến tôi đau đầu."

..•

Đàm gia, Giang Quân từ trên cầu thang bước xuống thấy bà nội loay hoay làm gì trong bếp khiến anh tò mò bước đến xem.

Từ sau, Giang Quân hù bà một cái, vì giật mình bà nội đập vào vai anh một cái mắng yêu.

"Cái thằng này muốn dọa bà chết à?"

Trên tay bà nội đang cầm một bình giữ nhiệt, Giang Quân hơi ngạc nhiên.

"Bà đang làm gì thế?"

"À, con xuống đúng lúc lắm. Bà chuẩn bị ít đồ cho con đem sáng bên Hứa gia."

Giang Quân không hiểu ý bà lắm, đang yên đang lành mang sang nhà Khiết Tâm làm gì, nhưng chẳng đợi anh hiểu bà đã đặt túi đồ vào tay anh kèm lời dặn dò.

"Này là tặng con bé, còn này là cho ba mẹ con bé ăn. Con liệu chuẩn bị rồi sang đó chơi, muốn lấy được vợ đâu phải cứ ngồi yên tại chỗ là được."

"Nhưng trời đang."

Dù rất vui, Giang Quân vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc nói với bà. Chưa dứt câu bà đã đẩy anh ra khỏi cửa, trước ánh mắt cười cười của vài người hầu.

"Con tính đi bộ hay sao mà dầm mưa được, thôi tranh thủ đi sớm về sớm."

"Đứng yên đó, bác Hạ sẽ lấy xe trở con đi."