Nhận được cuộc điện thoại của ông Hứa, ông Đàm vui vẻ ra mặt nói: "Không biết bữa nay có chuyện gì vui cháu tìm bác vậy kìa, thường ngày cháu đâu có rảnh dỗi như thế."
Khi trước thỉnh thoảng Hứa Cung Cấn đến chơi, còn là chồng của Thấm Ninh Kỳ. Vợ anh xưng cháu gọi bác nên anh cũng phải thế. Bây giờ sắp trở thành thông gia với nhau, theo như tính cách Đàm Phục Sơn mà biết chắc phải cãi nhau to lắm đây. Tạm gác chuyện này sang một bên, Hứa Cung Cẩn nói chuyện chính sự.
"Ôi dào, lâu không gặp cháu muốn nói chuyện một chút với bác cho đỡ chán ấy mà. À, bác đã hay tin gì chưa?"
"Tin gì?"
Câu hỏi bất ngờ của Hứa Cung Cẩn khiến Đàm Phục Sơn ngẩn tò te, vội hỏi lại bằng giọng cực kỳ tò mò.
"Ngoài chuyện làm ăn cùng bàn vời nhau ra, bác còn không hay tin gì nữa?"
"Ái chà, vậy là thằng Huy chưa nói gì với nó hả? Thì cái chuyện hợp đồng lô đất đó đó, chúng cháu chia chác lại cả rồi."
Đàm Phục Sơn tay vịn ghế, sắc mặt chuyển sang khó coi. Mãi sau thốt lên một tiếng: "Chia thế nào?"
Ting..
Cùng lúc đó điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, Đàm Phục Sơn tò mò mở ra đọc. Đập vào mắt là bản hợp đồng đã được thay mới còn có chữ ký của thằng con trai quý báu.
"Cái này??" Đàm Phục Sơn còn chưa hiểu chuyện gì, lại nghe bên kia nói.
"Ừm, hợp đồng này con trai ông mới ký, coi như lô đất đó tôi nắm giữ 90 còn ông 10 nhé." Hứa Cung Cẩn nói một điều hết sức tự nhiên.
Riêng Đàm Phục Sơn nghe xong nào có thể không bực được, sau khi kết thúc cuộc gọi. Dưới nhà Gia Huy cũng đã về, chưa hiểu chuyện gì cái tai anh đã bị xách lên.
"Aa.. ba làm gì thế?"
Khi bé Gia Huy thường xuyên bị ba nhéo tai như thế, nhưng giờ lớn rồi ba anh luôn kiềm chế cơm tức tránh phát hỏa. Nhưng bây giờ Đàm Phục Sơn không thể bình tĩnh được nữa, nghĩ đến số lời sắp tới của mình chỉ sau hai tiếng đã bay sạch. Ông tức tối gằn lên: "Mày, cái thằng trời đánh này. Mày làm gì thế hả?"
"Ông, sao nhéo tai con vậy, buông tay ra." Bà Đàm từ sau xông tới đẩy Đàm Phục Sơn ra, trừng mắt nhìn ông.
"Dám nhân lúc không có tôi bắt nạt con trai bảo bối." Bà không ra kịp có lẽ cái tai này của anh coi như bỏ.
Gia Huy nép sau mẹ, trước cơn giận dữ của ba anh biết ngay ba đã biết chuyện gì rồi. Thật ra chuyện công ty anh không hề nhúng tay vào, biết trước khối tài sản này về sau cũng là của mình nên anh mới làm thế.
Trước sự bênh vực của vợ, Đàm Phục Sơn kiềm chế cơn giận: "Bà bênh nó cái gì, có biết nó hại chết tôi rồi không?"
"Hại chết ông? Ông vẫn sống sờ sờ đây mà?" Bà Đàm chống tay lên hông, mặc sự tức giận của chồng mà hỏi.
Riêng Đàm Phục Sơn, hỏa khí giăng đầy đầu, khói nghi ngút bốc lên cao chỉ chờ cơ hội phát tiết
"Tiền của tôi, hơn chục tỷ của tôi chỉ vì nó mà bay biến hết."
"Ôi dào ơi, có chục.. hả??" Bà Đàm tròn xoe mắt: "Chục.. chục tỷ.??"
"Ừ."
"Mẹ chuyện này.. thật ra có lý do.."
Bà Đàm quay phắt ra sau mở lớn mắt trừng con trai, tay siết chặt vào nhau. Thiếu nước cầm cây chối rượt đánh anh một trận ra trò.
"Cái thằng này, mày phá hoại hả con? Chục tỷ đấy, mày làm sao mà tiêu hết chỗ đó."
Nhìn bộ dạng dữ tợn của mẹ, Gia Huy nuốt nước bọt ừng ực lùi lại về phía sau vài bước. Đủ khoảng cách không thuộc khu vực ngu hiểm nữa, anh hít một hơi thật sâu trả lời.
"Con là vì con dâu mẹ mới làm như vậy, coi như là của hồi môn đi. Nhà mình dù gì cũng chẳng thiếu tiền."
"Không chỉ tiền mà ngay cả vợ cũng không thiếu, mày nhắm trong năm nay liệu có cháu cho tao bồng không?"
Mục đích của bà trước nay chỉ có một, nếu nó mà hứa hẹn năm nay có cháu thì chuyện này bà sẽ xem xét rồi bỏ qua.
"Còn không thể thì cửa bên kia, mày đi luôn cho tao nhờ."
"Mẹ.." Thấy không thể lung lay được ý của mẹ, Gia Huy đành thỏa hiệp.
"Được, cuối năm con sẽ cày cấy, sang năm sinh cho mẹ hai đứa được không?"
Nét mặt bà Đàm dịu xuống hẳn khi nghe xong, bà thở nhẹ một cái: "Có chắc không?"
"Chắc, con thề."
"Được, chục tỷ thôi mà." Bà Đàm quay sang nói với chồng: "Nghe thấy không? Sang năm có cháu thôi thì bỏ qua đi, chúng ta tranh thủ sang gặp mặt thông gia xin hỏi cưới con bé."
"Bà định hỏi cưới ai?" Đàm Phục Sơn ngạc nhiên tột độ, ngày hôm nay mọi người cho ông xuống địa ngục rồi lại lôi ông lên thiên đàng. Tim của ông sắp không xong rồi, chẳng lẽ..
"Khiết Tâm đó, con bé bữa tôi nói với ông rồi thây."
"Nó à, thôi tùy bà vậy, nhưng thằng kia mày chưa xong đâu. Khoản lời nhờ khu đất đó mày phải sớm bù thiệt hại cho tao."
"Con với cái ngu hết phần thiên hạ, nhượng gì hẳn chín phần."
Đàm Phục Sơn nuốt nước mắt vào trong, cố nghĩ đến cháu cho nguôi cơn giận. Chắc có lẽ ngôi nhà này quá thiếu tiếng trẻ con nô đùa, nên hai người dù tức thế nào nhưng lại vui khi sắp được nghe tiếng trẻ con cười khúc khích.
Gia Huy toát mồ hôi, tay vuốt trán đi nhanh lên phòng. Không hiểu sao dạo này anh lại mềm yếu như thế, trước nay anh đâu có sợ họ. Chắc do tính cách của Khiết Tâm khiến anh giờ đây thấy người lớn là sợ đến bủn rủn cả tay chân.