Ánh mặt trời ngoài khung cửa sổ chiếu lên khuôn mặt hơi đỏ, Hà Thư nghiêng người tránh đi ánh nắng. Bỗng có giọng nói của ai đó lọt vào tai.
"Bà Tống, có người lạ trong nhà mình bà ơi."
Người lạ? Từ khi nào ở nhà cô bị gọi là người lạ thế. Đang lúc Hà Thư chuẩn bị bật dậy mắng cho cô người hầu kia một trận đấu thì tiếng cửa đóng rầm một cái.
"Cô.."
"Im miệng."
Giang Quân xuất hiện từ lúc nào bịt chặt miệng không cho Hà Thư nói, hai mắt cô trợn tròn. Có phải cô đang mơ không? Nhưng cảm giác quá chân thật đi.
"Mau trốn đi, để bà tôi thấy không hay đâu?"
Nói rồi Giang Quân bỏ tay khỏi miệng Hà Thư, lúc này cô dụi dụi mắt vài cái mở miệng hỏi.
"Trốn? Nhưng đây là nhà em mà."
Không để Hà Thư giải thích thêm câu nào, Giang Quân cuộn cô vào bên trong thành một cục tròn tròn mang vào tủ đồ nhét. May cho anh là tủ đồ này không có quần áo nếu không khó mà nhét được cái cục to bự này.
Xong xuôi, Giang Quân phủi phủi tay chạy nhanh sang phòng mình bằng cửa nối liền. Anh vừa rời đi cánh cửa đã mở, bà Tống cùng ba người hầu bước vào.
"Người đâu?"
Mới đầu bà Tống còn hớn hở khi biết tin cháu trai mang bạn gái về nhà, giây sau không thấy người đâm ra tức giận trách mắng.
"Ăn bậy chứ không thể nói bậy được, cô đúng là lắm chuyện mà."
"Rõ ràng cháu vừa thấy một cô gái trong phòng, nhưng.."
Chính Á Nhung nhìn thấy sao nói nhầm lẫn được, trừ khi...
"Chắc chắn cô ấy trốn sang phòng câu chủ, để cháu sang bên đó xem xem."
"Đứng lại, cô là gì mà đòi sang để tôi."
Hy vọng cuối cùng nhìn thấy cháu dâu là bên phòng cháu trai, bà Tống quyết định sang thăm dò xem có phải không. Tiếc là khi sang bà không thấy bất cứ ai ngoài tiếng nước chảy.
"Nuôi tốn cơm gạo, nó đang tắm đấy mau xuống nhà thôi.
Cả đám người vừa rời đi, Giang Quân từ phòng tắm bước ra với bộ dạng ướt nhẹp.
"Xui thế không biết."
Thay xong bộ quần áo mới, Giang Quân sang phòng bên cạnh lôi cái bọc trong tủ ra. Hà Thư còn chưa hết sợ hãi vì chuyện ban nãy, giờ phải đối diện với ánh mắt kia của Giang Quân có chút giật mình.
"Hình như.. à cái này sao em ở đây?"
Hà Thư nhớ rõ hôm qua cô uống bia ngoài vỉa hè, còn uống rất nhiều là đằng khác. Nhưng hình như cô đi một mình cơ mà, chẳng lẽ..
Vì say quá mà mình tìm đến tận nhà Giang Quân gặp anh không? Nên mới có sự việc này.
Nghĩ đến thôi toàn thân Hà Thư run kịch liệt, có cho cô mười lá gan cô cũng không dám đêm hôm lẻn vào nhà người ta như vậy. Còn là..
"Tỉnh rượu chưa? Mau chóng rời khỏi đây trước khi bà tôi phát hiện, nếu không cô chết chắc."
Chẳng biết là do khó chịu vì sự có mặt của Hà Thư hay vì sợ bà nội biết mà Giang Quân rất cau có. Nhưng Hà Thư chẳng để tâm là mấy, trong lòng cô thầm khuyên nhủ bản thân phải rời khỏi nơi này ngay và luôn.
"Giờ em đi đây, không cần anh tiễn."
"Cô đi đâu?"
Hà Thư ngớ người, rất nhanh trả lời:"'Em đi về."
"Bà nội tôi bên dưới cô dám ngang nhiên rời khỏi đây bằng cửa chính." Giang Quân day day huyệt thái dương, người ny đúng làngng. Cn ngc hn là Khiết Tm canh, nhưng nhiu lc Giang Quân cũng muốn Khiết Tâm mềm yếu thế này vì anh muốn che chở.
Thấy Giang Quân thở dài, và lời anh nói cũng hợp lí nên Hà Thư dừng lại, cô quay người. Hai mắt cô sáng lên, chạy đến cạnh cửa sổ.
"Em trèo cửa sổ, anh cứ xuống nhà mở cổng cho em đi."
Dứt câu, Hà Thư thò chân ra ngoài, mới cho được một nửa người lên không sao. Đến khi hai mắt cô thấy từ tầng này nhìn xuống mặt đất rất xa. Liệu lúc cô xuống đến nơi có bảo toàn tính mạng hay không.
"Cao.. cao quá."
Sự ngốc nghếch của Hà Thư khiến Giang Quân đang buồn bực cũng phải bật cười.
"Ngốc à, thôi để tôi đưa cô xuống, nhân lúc bà và tôi nói chuyện thì chuồn."
Cả hai bàn tính với nhau xong cũng đã đến lúc thực hành, cứ nghĩ là dễ lắm nhưng còn khó khăn hơn cô tưởng.
"Con tắm xong rồi đấy à, mau xuống đây ăn cơm đi."
Mọi ngày Giang Quân sẽ ngồi bên cạnh bà Tống nhưng hôm nay anh lại ngồi ghế đối diện, bà Tống lấy làm lạ.
"Sao ngồi đấy, chẳng phải bình thường cháu vẫn ngồi đây à?"
"À, nay cháu đổi không khí, ngồi đây nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của bà hơn."
Vừa nói, tay đặt sau lưng Giang Quân phất phất ra hiệu.
Hà Thư rón rén nhấc từng bước chân tiến về phía cửa, cảm giác này có chút đáng sợ nhưng không đến nỗi nào.
Nhưng người tính đâu bằng trời tính, khi cô vừa đặt chân khỏi ngưỡng cửa tiếng người bên cạnh vang lên.
"Cậu lấy cái gáo nước cho mình."
Hà Thư đứng hình, ánh mắt to hết mức có thể nhìn cô gái trước mặt.
"Nhanh lên còn đi ăn sáng."
Biết mình không thể chạy kịp, Hà Thư hít một hơi thật sâu cho bản thân bình tĩnh nhìn xung quanh tìm cái gáo nước đưa tới.
"Không phải, ở sau bếp.