Trong nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, mọi thứ được trang hoàng lộng lẫy. Khung cảnh tráng lệ được tô điểm bơi tấm mành trắng và những bông hồng đỏ làm điểm nhấn ở giữa. Những chiếc ghế xếp bên dưới dần dần kín chỗ, khách mời đều đến đông đủ cả. Những người có mặt ở đây đều là những người có xuất thân cao quý, họ là con ông cháu cha hoặc là nằm ở tầng lớp thượng lưu.
Hứa gia không những lớn mà còn rất phát triển về mọi mặt, dưới sự dẫn dắt của Hứa Cung Cẩn lại càng đi lên.
"Chúc mừng ông bà Hứa nhé, sắp được lên chức bà ngoại rồi."
"Quá khen, quá khen." Thẩm Ninh Kỳ tươi cười đón nhận lời chúc, bà nhìn xung quanh mọi thứ đã trang hoàng xong liền hài lòng thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng chợt không thấy Bạc Ngôn đâu, Thẩm Ninh Kỳ xin phép ra ngoài. Để lại Hứa Cung Cẩn đón tiếp khách khứa, tìm mọi ngóc ngách không thấy thằng bé đâu lúc bà ra sân sau liền nghe có giọng hai đứa con nít đứng rì rầm gì đó.
"Tôi bắt quả tang cậu trộm bánh đứng đây ăn vụng nhé."
Bạc Ngôn mặc một bộ vét đen rất phù hợp với dáng người ông cụ non, khuôn mặt tỏ nét hơi nghiêm nghị nhìn đứa bé gái đang mân mê thưởng thức chiếc bánh kia.
Bị giật mình cô bé quyệt ngang chiếc bánh kem bên má, trông rất nhem nhuốc.
"Haha.. đúng là đồ ngốc, mới dọa một tí đã vậy rồi."
Cô bé mếu méo khóc không thành tiếng, bên dưới một dòng nước chảy ướt đẫm quần trong rơi xuống nền cỏ. Bạc Ngôn giật mình nhảy lùi lại vài bước, khuôn mặt méo xệch.
"Thư Di sao cậu lúc nào cũng đái dầm thế."
Thư Di òa lên khóc một trận lớn, bánh kem rơi xuống nền đất, cô bé chỉ tay vào mặt Bạc Ngôn, giọng non nớt.
"Huhu.. cậu bắt nạt tớ, Bạc Ngôn cậu là đồ đáng ghét.
Ở một bên trông thấy rõ hết tình hình, khóe môi Thẩm Ninh Kỳ co giật dữ dội. Thằng con trai bà học cái tật trêu gái ở đâu không biết, dọa con gái nhà người ta đái cả ra quần.
"Aaaa..."
Bất ngờ bị xách tai lên, Bạc Ngôn chưa kịp hiểu chuyện gì liền ăn một trận mång.
"Giỏi thật đấy, mới bé tí đã học ai cái thói trêu gái rồi, mau xin lỗi con bé đi."
Thẩm Ninh Kỳ biết cô bé này tên Thư Di, mặc dù ít gặp nhưng bà biết đại khái công ty nhà con bé hợp tác với công ty chồng mình. Cô bé nhìn cũng khá xinh xắn, mặc một chiếc váy bồng màu hồng, hai bên tóc bím hai chiếc kẹp hình cái nơ trông rất xinh. Lúc này thấy Bạc Ngôn bị mắng cô bé mới nín khóc, bàn tay nhỏ lau sạch nước mắt bật cười.
"Đồ đáng ghét bị mẹ mắng rồi."
"Thư Di, cậu muốn bị ăn đòn hả?"
Tai lại bị xách cao hơn, Thẩm Ninh Kỳ nghiên rằng: "Ai bị ăn đòn, được làm hôm nay mẹ lấy con làm gương."
Bị đánh cho ba phát vào mông, Bạc Ngôn đau đớn ôm mông theo Thẩm Ninh Kỳ vào bên trong nhà hàng. Theo sau là Thư Di váy ướt sũng, không còn khóc nữa cứ tủm tỉm cười nhìn Bạc Ngôn.
"Cười nữa bẻ răng."
Thư Di liền ôm miệng, nhưng cổ họng liên tục phát ra tiếng hic hic không thể thành tiếng nhưng có thể nghe rất rõ.
"Thư Di, con đi đâu mà ướt hết cả quần thế này."
"Không có gì đâu, em đi thay váy cho con bé đi kẻo ngấm vào người. Thẩm Ninh Kỳ không dám nói ra chuyện xấu hổ con trai mình làm, cười cười.
"Vâng, vậy để em đi thay váy cho con bé."
Đợi hai người họ rời đi, Thẩm Ninh Kỳ liếc con trai, ánh mắt hàm ý nhắc nhở "Còn để xảy ra chuyện như vậy thì ăn đòn"
Trong phòng trang điểm, ngồi trước gương lớn Khiết Tâm không thể tin chỉ vẹn I có vài tháng mà cô đã có chồng rồi.
vỏn
"Em mà khóc thì trôi hết lớp trang điểm" Thợ trang điểm vừa cất đồ, vừa tiện miệng nhắc nhở cô dâu giữ vững tinh thần.
"Đâu rồi con gái mẹ đâu rồi?"
"Mẹ."
"Ui chao nó đẹp quá, không khác gì mẹ hồi trẻ luôn." Thẩm Ninh Kỳ tự cảm thần gen mình đặc biệt rất tốt mới sinh ra đứa nào cũng đẹp như hoa.
"Sắp bắt đầu chưa?"
Nhẫn ra sự hồi hộp của con gái, Thẩm Ninh Kỳ vỗ nhẹ tay cô an ủi.
"Không cần lo lắng, hôm nay chỉ là lễ đính hôn thôi, còn lễ cưới nữa nên con phải chuẩn bị sẵn tinh thần chứ. Được rồi khoảng mười phút nữa Mai An dẫn chị con ra nhé."
"Vâng."
"Mai An, chị có phải đang mơ đúng không?"
Mai An nhìn chị gái trong gương, nghe câu hỏi của chị liền đưa tay nhéo bả vai cô một cái rõ đau.
"Ui.. đau.."
"Đau thì chắc chắn không phải mơ rồi."
Như nhớ ra điều gì đó, Khiết Tâm nhìn chằm chằm em gái mình. Ánh mắt suy xét như muốn tìm kiếm chuyện gì đó, mãi sau liền hỏi:
"Hôm nay em có vẻ khác mọi ngày nhỉ?"
Mai An mọi ngày rất ít khi trang điểm, vậy mà hôm nay lại mở lời nhờ thợ trang điểm cho mình. Điều ngạc nhiên nhất là một người rất ít khi diện váy, vậy mà giờ đang mặc chiếc váy màu vàng nhạt.
Ngừng một chút, Khiết Tâm hỏi dò tiếp: "Chắc là hôm nay em rể chị cũng đến đây, ái chà đúng là không bằng bọn trẻ các em.