Ông Xã Em Là Quỷ Vương

Chương 1: Vương hậu




  Lần đầu tiên Lạc Du Nhiên được cảm nhận cái gọi là chưa chết đã được nằm trong quan tài.

Lạc Du Nhiên cảm nhận từng cơn rét lạnh từ sống lưng truyền tới, bàn tay tái nhợt và lạnh căm của người đàn ông đang vuốt dọc sống lưng cô.

Trong không gian mờ tối đến tù mù của chiếc quan tài bằng gỗ ngọc am quý giá, cô không có đường chạy.

Quỷ vương bên cạnh cô mở đôi mắt đỏ máu, rõ ràng là không có một chút ánh sáng nào lọt qua cái khe nhỏ của nắp quan tài, nhưng cô vẫn nhìn thấy được khuôn mặt tuấn tú hơn người và khí chất bất phàm do người bên cạnh tỏa ra.

Hắn nắm chặt lấy tay cô, cái lạnh lẽo như đông sang đột nhiên tập kích làm cho Lạc Du Nhiên không dám nhúc nhích thêm chút nào nữa.

Cả người cô cứng còng, khuôn mặt tái nhợt.

 Bàn tay lạnh toát của hắn vòng qua lưng cô, vuốt ve thân mình đang run lẩy bẩy trong lồng ngực.

 Hắn có mái tóc màu trắng bạc dài đổ xuống bờ vai rộng lớn, đôi mắt đỏ và chính giữa mi tâm là một vết hoa văn hình máu màu đỏ tươi.

 Người ấy vùi đầu vào cần cổ cô, hít một hơi thật sâu càng khiến cho cô cảm thấy bầu không khí xung quanh sắp bị rút mất.

 "Nhiên Nhiên... em không biết ta đã chờ em trong bao lâu đâu."

 Lạc Du Nhiên không dám tưởng tượng lại câu chuyện mà bản thân vừa trải qua nữa.

------

 Núi Ngọc Lệ quanh năm nằm trong sương mù dày đặc, nghe nói đỉnh núi này chạm được cả mây, người dân xung quanh kháo nhau, trên núi Ngọc Lệ quỷ khí âm u, người có đi mà chẳng có về.

 Vài ngày trước, đoàn khảo cổ của giáo sư Trương đã tìm được một ngôi mộ cổ, nghe nói đã có niên đại hàng ngàn năm ở trong ngọn núi quỷ dị này.

  Lạc Du Nhiên là một cô sinh viên năm ba chuyên ngành khảo cổ học của một ngôi trường top 1 top 2 của thành phố A.



 Từ khi sinh ra, cô đã luôn ước ao được một lần đặt chân và khám phá những điều bí ẩn của con người thời xa xưa.

 Thế nên khi ngôi mộ này được phát hiện, cô đã cùng hơn 6 7 sinh viên khác cùng theo giáo sư của mình lên đường không ngơi nghỉ để đến được đây.

 Lần đầu tiên nhìn thấy dãy núi được bọc kín trong màn sương mù dày đặc, cô đã có cảm giác bản thân đang tìm lại được thứ mà mình luôn mong mỏi.

 Nhưng mà niềm vui chưa được bao lâu, sự sợ hãi đã lấn át tất cả.

 Ngọc Lệ chào đón đoàn người tới đây bằng một trận gió lạnh buốt sống lưng ngay giữa buổi trưa nắng chói chang, khi ấy tất cả mọi người đều cảm thấy không ổn.

 Chỉ có điều dù sao họ cũng là những người tiếp xúc với những nền văn minh cổ đại, một hai chuyện quỷ dị xảy ra là điều không thể tránh khỏi trong những lần khai quật.

 Thế nhưng họ đã quá coi thường nơi này.

 Buổi chiều hôm đó, khi họ đã sắp xếp đồ và chuẩn bị tiến vào trong khu mộ cổ được đánh giá là hàng ngàn năm tuổi này, đột nhiên cánh cổng đất nung ở phía trước bỗng dưng đổ sập xuống trong khi trước đó vẫn hoàn toàn bình thường.

 Đất đá vụn rơi xuống lả tả, may mắn là chỉ có một hai người bị thương.

 Tiếp theo đó họ lại đào xới và kiên quyết phải đi vào trong, thế nhưng đi được thêm một đoạn, có vài người trong đoàn lại bắt đầu gặp ảo giác và ngất xỉu.

 Đỉnh điểm là một cô gái họ Lê đã nhìn thấy một toán binh lính đi ra từ trong mộ, nghe cô gái đó kể rằng, đám binh đó đột nhiên đi tới và chĩa kiếm về phía cổ cô ta, kêu rằng chỉ những người được chủ nhân ngôi mộ cho phép mới được tiến vào trong.

 Cô gái đó khi ấy khóc lóc rất thảm thiết, máu đỏ tươi chảy từ cổ cô ấy ra theo một đường cắt dài đập vào mắt tất cả mọi người, khiến cho tất cả đều phải điêu đứng trong giây phút ấy.

 Bọn họ không nhìn thấy đám binh lính cổ đại, nhưng họ thấy được cô gái ấy giãy dụa tuyệt vọng, khuôn mặt tím bầm như mất dưỡng khí và từng vệt máu dài theo vết thương mà chảy ra lênh láng.

  Đoàn của họ đã lập tức rời khỏi đó sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy, ngay cả giáo sư Trương, người đã kinh qua không biết bao nhiêu tình huống của những ngôi mộ khác cũng không tránh khỏi việc sợ đến tái mặt.

 Gió đêm heo hút, Lạc Du Nhiên không dám đi lại linh tinh vào ban đêm.

 Đoàn người cắm trại ở khu ngoài, cách lối vào mộ khoảng chừng 1 km. Lạc Du Nhiên đang nằm trong lều thì nghe thấy tiếng của cô gái họ Lê đó gọi mình.



 Lạc Du Nhiên khó hiểu, rõ ràng là cô gái đó bị thương khá nặng, đáng lẽ nên nằm trong lều dưỡng thương chứ không phải là đi lung tung bên ngoài như bây giờ.

 Cô mở cửa lều nhìn ra ngoài, cô sinh viên ấy cuốn một vòng băng gạc quanh cổ, mỉm cười vẫy vẩy tay với cô.

 "Du Nhiên, đi bên này."

 Lạc Du Nhiên khó hiểu đi theo cô ấy, sau đó cô dần phát hiện ra cô gái ấy đang dẫn cô đi về phía ngôi mộ cổ.

 Lạc Du Nhiên đánh hơi được sự bất thường, cô vội vã quay đầu muốn bỏ chạy thì không biết cô sinh viên kia đã đứng bên cạnh cô tự lúc nào.

 Thần sắc cô ấy bất thường, miệng nửa cười nửa không đưa tay đẩy cô thẳng xuống mỏm dốc đứng đá phía sau.

 Cô kinh hãi trợn tròn mắt.

 Dù cô có đưa tay ra bám víu lấy cành cây gần đó cũng vô dụng.

 Cành cây bằng gỗ mục đứt lìa, chân cô mất trọng lực mà đổ về phía sau.

 Ngôi mộ này nằm gần đỉnh của núi Ngọc Lệ, mà chỗ phía sau cô có độ cao cũng phải cả ngàn mét..

 Nếu ngã xuống thì chỉ có nước tan xương nát thịt.

 Lạc Du Nhiên không thể khống chế được mà hét lớn, khuôn mặt trắng bệch và chỉ có thể chịu số phận khốc liệt.

 "ÁAAAAA..."

 Mà ở phía trên, cô gái kia nở một nụ cười vui sướng, cô ta đột nhiên quỳ mọp xuống đất, bái lạy ba cái, lời nói ra càng khiến người ta ớn lạnh.

 "Vương hậu, người phải trở về đi thôi, Vương gia đã đang đợi người đấy."