Ông Xã Háo Sắc

Chương 11




Hành động trẻ con này, nếu đổi lại là người khác thì anh nhất định sẽ không nói hai lời mà gạt ra, nhưng người đó lại là cô, Đường Huân dĩ nhiên cảm thấy rất ngọt ngào, nói theo lời thư kí của anh chính là, tình thú.

“Em nỡ bán anh sao?” Đường Huân hỏi ngược lại cô, nắm lấy tay cô đi về phía xe của mình.

Kỷ Trừng Thần híp mắt, anh nói cứ như rất chắc chắn là cô sẽ không bán anh vậy, anh cũng quá tự tin rồi.

Lẽ ra, cô cũng nên lấy khí phách của phụ nữ ra, chỉ vào mũi anh rồi sạc một câu ‘sao lại không chứ’, thế nhưng, vừa nghĩ tới sắc mặt của anh vừa rồi, cùng với dáng vẻ đáng thương giống như bị người ta vứt bỏ thì những lời vừa định nói ra lại nghẹn ở trong cổ họng, chỉ đổi thành một giọng nói mềm nhũn.

“Đúng rồi đúng rồi, làm sao em nỡ đem anh đi bán được chứ?!”

Sao cô có thể bán anh? Cho dù hôm nay cô nghèo đến mức không đủ ba bữa cơm, áo rách quần manh, cô cũng tuyệt đối không bán anh, huống chi, anh là người chứ không phải hàng hóa, sao có thể bán được?

Lời này của Kỷ Trừng Thần khiến khuôn mặt u ám của anh phút chốc trở nên sáng rực, không quan tâm vẫn còn đứng ở ngoài đường lớn, bất chấp ánh mắt của mọi người qua lại, anh dừng bước, ôm cô vào trong ngực, tràn đầy cảm kích nói: “Trừng Thần, cám ơn em!”

Đột nhiên bị anh ôm khiến Kỷ Trừng Thần xấu hổ muốn vọt lên xe, thế nhưng, trong giọng nói của anh lại có chút bất

đắc dĩ khiến cô chùn bước, để mặc cho anh ôm lấy mình.

Cô đoán, chắc hôm nay trong công ty đã xảy ra chuyện gì cho nên anh mới khó chịu như vậy, khiến cô cũng cảm thấy đau lòng.

Ôm cô một hồi, Đường Huân rốt cuộc cũng buông ra, để cô đỏ mặt trèo lên xe.

Ngồi vào trong xe, anh buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì da mặt mỏng mà đỏ bừng một mảng, lại cảm thấy vẻ mặt này khiến anh nhìn mãi không chán, làm anh nghiện bắt nạt cô.

"Anh còn cười nữa? Nếu không phải là anh... đáng ghét!" Thấy anh cười như có như không, cô càng thêm tức giận, không nhịn được mà giơ tay đấm vào ngực anh.

Mấy cái đấm hời hợt của cô đối với anh chả có chút lực sát thương nào, lại khiến anh kéo cô ôm vào trong ngực, sau đó dùng môi chặn lại câu kháng nghị đáng ghét của cô.

Anh hôn rất sâu, rất mãnh liệt, khiến cô tựa trong ngực anh mà như muốn tan ra.

Khi anh ngừng lại thì cô mờ mịt tựa vào ngực anh thở hổn hển, suýt chút nữa thì quên mất mình định dẫn anh tới nơi nào.

"Anh chỉ biết hôn em thôi!" Cô hờn dỗi chọc chọc vào ngực anh.

Thật may lần này là ở trong xe, không bị ai để ý, nếu không thì cô thật không dám ngẩng đầu nhìn mặt người khác nữa.

"Ngoài hôn ra, anh còn biết nhiều thứ nữa, chỉ cần bây giờ chúng ta về nhà, anh có thể chứng minh cho em xem, anh rốt cuộc biết những gì." Anh khàn khàn nói, ánh mắt có chút suồng sã, nụ hôn vừa rồi đã gợi lên dục vọng của anh.

Nghe vậy, cô cúi đầu ảo não, bởi vì cô lại muốn đồng ý với đề nghị này, theo anh về nhà, giữa ban ngày ban mặt làm cái chuyện kia.

"Anh... em cũng muốn, nhưng bây giờ em muốn dẫn anh ra biển, để anh hóng gió biển cho yên tĩnh một chút." Cô cố gắng nói rõ ràng, giả vờ không bị lời nói của anh ảnh hưởng.

Trời đang rất lạnh mà còn đi ra biển, đừng nói là lửa tình hừng hực mà ngay cả toàn thân cũng có thể đông thành 'tảng băng', đến lúc đó làm sao anh có thể 'tính phúc' được nữa.

"Anh chỉ cần em!" Từ đầu tới cuối, thứ anh cần, cũng chỉ là cô mà thôi.

"Anh..." Kỷ Trừng Thần bị dao động, cô thở dài vì định lực của mình không vững, lại càng vì những lời nỉ non ngon ngọt của anh.

Vốn tưởng rằng anh là một người ít nói, ai biết sau khi kết hôn anh lại 'lộ ra nguyên hình', chẳng những lời ngon tiếng ngọt càng lúc càng nhiều, đôi lúc còn lắm mồm khiến cô cảm thấy bất đắc dĩ.

"Chúng ta về nhà nhé?" Cảm thấy sức kháng cự của cô bắt đầu yếu đi, Đường Huân đưa ra lời đề nghị hấp dẫn.

"Em nói trước, anh không được... làm quá." Lần nào cũng vậy, anh đều không tha cho cô, làm đến khi cô hôn mê mới chịu bỏ qua cho cô, cô không muốn lại tiếp tục bị anh làm tới bất tỉnh nhân sự như vậy, thật sự rất mất mặt đấy.

"Được." Anh đáp ứng.

"Vậy chúng ta... về nhà thôi." Hít sâu một hơi, cô có thể đoán được, mình sắp bị anh ăn sạch sẽ như thế nào.

Anh không nói tiếng nào, chỉ khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về nhà.

Kỷ Trừng Thần còn chưa kịp chào bảo vệ thì đã bị Đường Huân ôm vào trong thang máy, vừa mở cửa, anh để cô đi vào nhà trước, sau đó mình mới bước vào sau rồi lập tức đóng chặt cửa, bắt lại cái cô gái nhỏ đang muốn bỏ chạy, đè lên trên cửa.

"Em lại muốn trốn sao?" Anh khàn khàn nói.

"Em mới không thèm trốn..." Cô hô hấp không vững, phản bác lại anh, chẳng qua chỉ cảm thấy anh không bị mình thuyết phục, bàn tay cứ thế mà vén váy cô lên.

"Còn nói dối nữa." Anh cắn nhẹ vành tai cô: "Cô bé nói dối, em nói xem, anh nên phạt em thế nào đây?"

"Không... không cần phạt..." Cô cảm giác được đầu ngón tay nguy hiểm đang trêu chọc dưới quần lót nhỏ, rục rịch rục rịch muốn chui vào bên trong, cô lắc lắc đầu, run rẩy nói.

Mà đáp lại cô, anh vạch ra quần lót nhỏ, ngón tay thon dài trực tiếp trượt vào, nhẹ nhàng ấn lên hoa hạch giữa hai chân cô.

"Lại nói dối nữa rồi, em cũng đang đợi anh, không phải sao?" Dịch lỏng màu trắng dính đầy tay anh, Đường Huân dí dỏm ghé sát vào tai trêu chọc cô.

Cô cũng biết, khi anh phát hiện thì sẽ cười mình.

"Bảo bối ngoan nào, anh đợi không được nữa rồi." Nói xong, anh rút tay về, đem phái nam cứng rắn để trước cửa huyệt của cô, lúc cô còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì phái nam căng cứng đã tiến vào thật sâu trong cơ thể cô.

Cô phản ứng rất kịch liệt, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nức nở, bàn tay nhỏ bé kháng cự muốn đẩy anh ra.

"Ngoan, anh biết rồi, anh đang cố gắng không cử động, em cũng đừng động nha!" Anh dùng sức đè cặp mông đang giãy giụa của cô xuống, chờ cô thích ứng, còn mình chỉ cố gắng thở dốc.

Cô nhỏ như vậy, chặt như vậy, anh phải trêu chọc thật lâu rồi mới đi vào, lần này, anh cũng thật gấp gáp, cho dù cô đã ướt nhưng vẫn sẽ rất đau.

"Trở về giường nhé?"

Quay sang nhìn vào gương, lửa nóng trong người anh càng thêm mãnh liệt, anh bắt đầu tăng nhanh tốc độ, thắt lưng cũng nặng nề thúc mạnh.

Anh đẩy rất mạnh, mỗi một lần đều chạm vào nơi sâu nhất của cô, hoa huyệt mềm mại cũng vì động tác mạnh mẽ của anh mà có cảm giác hơi đau, nhưng cũng không phải là rất đau, đa phần đều là cảm giác sung sướng đến tê dại.

Bởi vì ngượng ngùng. . . .trên người bọn họ thậm chí vẫn còn mặc quần áo, trực tiếp làm ở cửa chính, cho nên cơ thể của cô lại càng trở nên nhạy cảm, anh mạnh mẽ lên xuống, khiến cô khó có thể kiểm soát mà động thân nghênh đón, hai chân không nhịn được mà kẹp chặt anh hơn.

Rất nhanh, gần như là cùng lúc đó, cao triều trí mạng ập tới bọn họ, anh vùi thật sâu vào cơ thể cô, không hề phòng bị mà bắn ra tất cả tinh dịch của mình, cô run rẩy đón nhận tất cả, thân thể nhạy cảm không nhịn được mà khẽ run lên.

Qua một lúc lâu, anh mới chậm rãi rút ra khỏi cơ thể cô, chỉnh sửa qua loa rồi ôm cô bước vào phòng ngủ, lần này, anh lột sạch quần áo của hai người, so với lần trước càng thêm cuồng dã nhiệt tình, một lần nữa lại ăn cô đến ngay cả thắt lưng cũng không còn nâng lên được.

Cô gái nhỏ bị ăn sạch sẽ, rưng rưng nói: “Anh đã đáp ứng em, sẽ không làm quá, sao lại không giữ lời?!”

Nhưng người đàn ông vừa thỏa mãn vì đã ăn xong, lại hoàn toàn phủ nhận tất cả: “Thật ra thì vẫn còn chưa đủ, em sẽ theo giúp anh sao? Nếu không thì hãy ngoan ngoãn để cho anh ôm, đừng quay tới quay lui nữa, nếu không. . . .”

Lời nói mập mờ khiến da đầu cô tê dại, lập tức ngoan ngoãn biến thành búp bê vải, không nói tiếng nào.

Cô mệt muốn chết, vốn đang muốn ngủ, rất muốn ngủ, sau khi bị anh ăn xong thì định nhắm mắt đi ngủ, thế nhưng, sự khác thường của anh ngày hôm nay, khiến cô không cách nào ngủ yên ổn được.

“Huân!” Cô đặt bàn tay nhỏ bé lên ngực của anh: “Hôm nay trong công ty đã xảy ra chuyện gì sao?”

Cô đoán không sai, vì cho dù sắc mặt anh không đổi, nhưng nhịp tim lại đập rất nhanh.

Anh trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới khản giọng mở miệng: “Ba anh bắt anh lựa chọn, nếu làm con trai tốt thì phải ly hôn với em, sau đó kết hôn với Kim tiểu thư mà ông ta đề nghị, để đổi lấy một hợp đồng có thể mang đến lợi nhuận cực lớn cho công ty.”

Nghe vậy, tất cả mệt mỏi đều bay biến, thì ra, sau lưng cô lại đang phát sinh một chuyện lớn như vậy.

Đương nhiên cô biết, Đường Huân chắc chắn sẽ không lựa chọn điều này, vì sao ư?

Không phải bởi vì cô rất có lòng tin đối với anh, ngược lại chính là, cô vô cùng có lòng tin đối với mình.

Đúng vậy, cô cho anh một mái nhà, cho anh một gia đình ấm áp và hạnh phúc, cho anh

ngập tràn tình yêu... Đúng vậy, cô yêu anh, yêu ông xã của cô, dần dần, cứ mỗi một ngày cô lại thích anh nhiều hơn một chút, rồi lại từ rất nhiều rất nhiều một chút đó, góp lại thành tình yêu.

Cô thương anh, nhưng không biết cảm giác của anh đối với cô có giống như vậy không.

Cô thương anh, vì thế trở nên tham lam, muốn có được tất cả tình yêu của anh, chỉ thích thôi thì chưa đủ.

Nhưng mà, cô rất có lòng tin đối với anh, hơn nữa cũng rất yên tâm, không sợ anh sẽ ly hôn với mình để đi cưới người phụ nữ khác, bởi vì anh cũng giống như cô, đã chọn yêu thương một người thì sẽ không dễ dàng buông ra, từ lúc đầu anh đã chọn cô thì chứng tỏ rằng anh sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay cô ra.

Kỷ Trừng Thần chỉ sợ cha Đường cho anh sự lựa chọn thứ hai.

"Thứ hai là gì? Thứ hai là cái gì?"

"Thứ hai chính là, nếu không kết hôn với cô ta thì anh sẽ phải rời khỏi nhà họ Đường ngay lập tức, rời khỏi công ty, vĩnh viễn không cho anh bước vào nhà họ Đường và bước vào công ty nửa bước."

Cô hít sâu một hơi, không nhịn được mắng to: "Thật là quá đáng! Đường thị rõ ràng là nhờ anh nên mới có địa vị ngày hôm nay, chỉ vì anh không chịu nghe lời mà ông ấy lại bắt anh rời khỏi Đường thị, thật là quá đáng, ông ấy coi anh là cái gì, một thứ có thể tùy tiện mua bán sao? Tại sao lại bắt anh cưới người phụ nữ khác để đổi lấy hợp đồng gì đó? Thật là quá đáng mà!" Mắng xong một trận, nước mắt của cô không hề báo trước mà rơi xuống.

Anh dùng tay lau nước mắt cho cô: "Ngoan! Không được khóc!"

Cô đau lòng cho anh, mặc dù tới bây giờ anh vẫn không nói ra, cũng chưa từng thể hiện ra, nhưng cô biết, thật ra thì anh vẫn luôn mong được cha Đường thừa nhận, cho nên mới lặng lẽ dốc hết công sức để gây dựng địa vị cho Đường thị, lặng lẽ gánh vác hết tất cả những trách nhiệm vốn không thuộc về mình.

Nhưng sự vất vả nỗ lực của anh, lại bị người ta xem như một món hàng để trao đổi, bảo cô không đau lòng sao được? Sao có thể không vì anh mà rơi nước mắt đây?

Khó trách, hôm nay lúc anh hỏi cô có nỡ bán anh hay không thì ánh mắt của anh lại khẩn trương như vậy, nghiêm túc như vậy.

Thấy Kỷ Trừng Thần đau lòng vì mình, Đường Huân cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp, anh còn đau lòng cái gì, thất vọng cái gì đây? Cho dù cha anh không thương anh, trong lòng ông cũng không hề có một chút địa vị của anh thì có gì quan trọng?

Bởi vì, bên cạnh anh vẫn còn có cô, anh bệnh, đã có cô chăm sóc, trái tim anh bị tổn thương, đã có cô đau lòng vì anh, khổ sở vì anh, rơi nước mắt vì anh. Cô dùng tất cả tình yêu của mình khiến cho anh cảm thấy ấm áp.

Vậy anh còn chán nản ủ rũ cái gì?

Tất cả sự mờ mịt hoang mang trong lòng, nhờ có cô nên đều đã tan thành mây khói, chẳng qua là vẫn còn một chuyện mà anh nhất định phải nói trước khi Kỷ Trừng Thần phát hiện, bởi vì anh không muốn tương lai vì chuyện này mà làm tổn hại đến lòng tin của hai người.

"Có một chuyện, anh vẫn chưa nói cho em biết, thật ra thì ba anh vẫn luôn không đồng ý để cho anh cưới em, việc kết hôn là do anh tiền trảm hậu tấu (*), anh nói cho em vì không muốn em lo lắng quá nhiều, hơn nữa, anh nghĩ là thời gian còn dài, cuối cùng ông ấy cũng sẽ đồng ý với chúng ta thôi, lại không ngờ... tóm lại, anh rất xin lỗi!"

(*) làm trước rồi báo cáo sau

Đường Huân thành khẩn nói, mà cô biết anh thật sự chỉ vì muốn cô đừng lo lắng, cho nên cô căn bản là không thể giận anh, chẳng qua là, lỡ như sau này có chuyện gì anh lại không nói cho cô biết mà tự mình đối mặt, vậy phải làm sao bây giờ?

Cho nên, cô quyết định để anh nếm một chút đau khổ.

"Em rất tức giận!" Cô cố ý nghiêm mặt: "Anh nhất định phải hứa với em, sau này cho dù phát sinh chuyện gì, không cần biết là tốt hay xấu, sẽ khiến em lo lắng hay khổ sở, anh cũng sẽ không gạt em thêm lần nữa mà phải nói cho em biết!"

"Được, anh hứa!" Anh vội vàng đáp ứng, bởi vì người đuối lí là anh.

"Còn nữa, từ tối hôm nay, anh ngủ ngoài phòng khách!" Đây mới là nỗi khổ mà cô muốn anh nếm trải, để cho anh biết, cô không phải là quả hồng mềm, cô cũng sẽ có lúc tức giận nha.

Nhìn thấy Đường Huân đơ ra thì cô biết, liều thuốc lần này của mình cũng đủ mạnh, đủ để cảnh cáo anh rồi, cô hài lòng nghĩ.

Chẳng qua là, khi ông xã của cô đột nhiên lật người đè lên người cô thì cô liền ý thức được, mình không thể dễ dàng để anh ngủ ngoài phòng khách rồi.

"Anh nghĩ, vừa rồi phạt em tội nói dối nên chỉ như vậy thôi, bây giờ, bởi vì người nói dối là anh, nên anh sẽ trừng phạt gấp đôi!"

Cô nghe xong thì trố mắt kinh ngạc, không nói nên lời, 'chỉ như vậy thôi'?