Ông Xã Hợp Đồng

Chương 170




Lý Nhược Hàm năm strong tay không chỉ là cuộc đời sau này của Lương Dần mà còn cả vận mệnh hắn

Tào Lan biết rõ, nếu như có một ngày Lý Nhược Hàm không yêu lương dần nữa, hai người lựa chọn ly hôn, Lương Dần sẽ mất hết những gì của hiện tại, Lương Gia cũng không giữ được vẻ vang cảu ngày hôm nay.

Còn nữa, Lương Dần kết hôn nhiều lần, Tào Lan không phải không nghĩ đến điều này. Một người đàn ông kết hôn bôn lần, sau này người khác sẽ nhìn nhận con bà như thế nào? Cho nên, Tào Lan vẫn luôn mong muốn chuyện này đến khả năng xảy ra cũng không được có.

Bạn học của Tào Lan không hiểu gì về cuộc nói chuyện giữa Tào Lan và Lý Nhược Hàm, không một ai nhận ra lời nói ẩn trong lời nói của hai người.

Người phụ nữ đứng bên cạnh Tào Lan kéo bà ngồi xuống, bọn họ đến đây chủ yếu là đẻ nhiều chuyện, sao có thể bỏ qua: “cái cô Lý Nhược Hàm sau khi uy hiếp cậu đã xảy ra chuyện gì sau? Chắc là chưa gả vào nhà cậu đâu đúng không?”

“Đúng thế, Nhược Thanh tốt như vậy, Dần sao có thể không nhận ra? Tôi cảm thấy, Dần, con không phải bị Lý Nhược hàm mê hoặc rồi chứ.

“có điều thế giới bây giờ thật điên rồ, em vợ yêu anh rễ còn muốn đi đến hôn nhân, bây giờ loại người vô liêm sĩ gì cũng có. “

“……”

Vạn Tố Y lúc tám chuyện với mấy người phụ nữ này, chỉ biết một chút ít tin tức, nhưng mấy người phụ nữ này rõ rành là rất quan tâm đến chuyện này, nói một câu có thể hiểu ra được rất nhiều, bây giời thuyên thuyên bất tiệt giống như khó lắm mới tìm được một chủ đề để tám chuyện.

“Các người... các người rốt cuộc là làm sao vaayj1” nghe đám bạn nói chuyện, Tào Llan căn bản không dám nhìn mặt Lý Nhược Hàm, bà không nói những chuyện này, nhưng rất rõ ràng bà không thể gaiir thích được chuyện này.

Về việc Lý Nhược Thanh, ở đây chỉ có bà và Lương Dần biết. Từ đầu đến cuối Lương Dần chưa hề bước vào phòng khách, ngoài bà ra còn ai nói những chuyện này?

Lúc này, sắc mặt của Lý Nhược Hàm cực kỳ xấu, tay cô siết chặt như muốn đứt cả xương ra rồi.

Cô biết Tào Lan không ra sao, nhưng cũng thể ngờ tới Tào Lan sau lưng đánh giá cô đến mức như này.

Lý Nhược Hàm vẫn cố giữ vẻ đoan trang, giọng nói không được khống chế xen lẫn cơn phẩn nộ trong cô, cô ngước đầu, không còn được lịch sự như ban đầu: “xin lloix, tôi chinhs là Lý Nhược Hàm mà các người đanng nói, tôi không những đã gã vào nhà này, mà tôi còn là nữ chủ nhân ở cái nhà này, có lúc lời nói của tôi còn có trọng lượng hơn cả mẹ đấy.”

“mẹ nói có phải không, mẹ?’ Lý Nhược hàm vừa nói, vừa nghiến răng nhìn Tào Lan.

Nghe được câu trả lời của Lý Nhược hàm bọn họ tất cả đều kinh ngạc, nhưng không ai không nhìn thấy ánh mắt của Lý Nhược Hàm, đột nhiên mọi người cùng cười gượng gạo: “như thế à, cái đó...cái đó...vừa rồi chắc là chúng ta nghe nhầm.”

Cơn tức giận của Lý Nhược hàm không phải mấy người phụ nữ này một hai câu nói là thể dịu lại, cô nói tiếp: “còn Lý Nhược Thanh mà các ngươi nói, đó là chị gái tôi không sai, có điều chị ấy đã mất rất nhiều năm rồi.”

Lý Nhược Hàm nói những lời này là nhằm vào Tào Lan, nhưng roc ràng không hề nể mặt Tào Lan, muốn bà phải thảm hại đến tột cùng, Tào Lan ngoài việc cố giữ nụ cười thì không biêt slamf gì nữa.

Tào lan xấu hổ nhìn đám bạn mình: “tôi đi gọi a Dần.”

“A Dần...” Tào Lan muốn gọi Lương Dần ra giải cứu, đứng dưới chân cầu than gọi tên Lương Dần.

Lương Dần nghe thấy nên trả lời một tiếng, nhưng Lý Nhược hàm đột nhiên kéo cánh tay bà, nói: “mẹ, mẹ tiếp đón bạn học đi, A Dần làm việc mệt mỏi mấy hôm nay, không để cho anh ấy nghỉ ngơi một chút sao.?”

“Mẹ chỉ là...”

“Anh ấy không phải là quân cờ trong tay mẹ, anh ấy là chồng con, mẹ không xót nhưng con xót.”

Lý Nhược Hàm hất cằm, giọng nói mang theo ý thông báo cho Tào Lan.

Cô đã làm cho Tào Lan rất khó xem, cô cũng không quan tâm mối quan hệ giữa mấy người đó với Tào Lan là gì, làm cho bà mất mặt bao nhiêu thì mất mặt bấy nhiêu.

Lương Dần bước ra thì thấy Lý Nhược Hàm đang gây khó dễ cho Tào Lan, bình thường anh đều yên lặng bỏ qua, nhưng hôm nay không được, anh biết Tào Lan coi trọng cái gì.

“Nhược Hàm, thái độ nói chuyện của em với mẹ có phải hơi quá đáng rồi không?” Lường Dần không trực tiếp chỉ trích Lý Nhược Hàm mà chỉ là nhắc nhở cô.

Bình thường nhắc nhở còn có tác dụng, nhưng hôm nay Lý Nhược Hàm không hề nghe: “em quá đang? Người quá đáng phải là mẹ mới đúng. Cho dù em có xem mẹ là mẹ ruột đi nữa thì bà cũng không thấy được nửa phần tốt của em.”

“Nhược Hàm, mẹ thật sự không có nói mấy lời đó...” Tào Lan có chút vội vã muốn lập tức giải thích với Lý Nhược hàm nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đến bà cũng không có được chút bằng chưng.

Tào Lan có lẻ do sốt ruột, mặt có chút ngứa, không kiềm chế được dùng tay gải, càng gải càng sốt ruột cũng càng ngứa.

“Lý Nhược Hàm cho dù mẹ có nói gì đi nữa thì cũng là bật làm cha làm mẹ, tại sao cô không thể bao dung một chút.” Lương Dần nhìn bộ kinh người của Lý Nhược Hàm, vô cùng tức giận, dựa vào đâu mà mỗi lần đều là Tào lan bao dung cô, cô không thể nhường nhìn Tào lan một lần sao?

Thấy Lương Dần không hề nói giúp mình, Lý Nhược KỲ cang lớn tiếng: “anh có biết mẹ nói những gì không? Mẹ lấy em đi so sánh với Lý Nhược Thanh đã chết! chuyện vốn không hề có đều được mẹ dựng lên một cách rất sinh động, em đã nhẫ nhịn đủ rồi, mẹ tưởng em dễ bị ức hiếp giống như Vạn Tố Y sao? Nếu như kkhoong phải vì anh, giống như bà ấy đừng nói gọi là mẹ, đến nhà em làm người hầu em còn....|”

“Chát...!”

Lý Nhược Hàm còn chưa nói hết câu, Lương Dần một bạt tai trên mặt cô. Lương Dần tức giận: “bà ấy là mẹ tôi không cho phép cô lăn mạ bà ấy.”

“Anh đánh tôi?” Lý Nhược Hàm không tin được nhìn Lương Dần, cô chưa bao giờ thấy Lương dần tức giận với cô như thế nay.

Tào Lan lập tức chạy lại ngăn cản, nhưng tay vẫn càu trên mặt mình, càu đến phát đau: “hai đứa đùng cải nhau nữa, tất cả lều là do lỗi của mẹ, do lỗi của mẹ.”

“mẹ....”

Lương Dần nhìn Tào Lan, nhìn thấy mặt bà, trên mặt đâu còn chút trang nào, đủ màu đủ sắc rất đáng sợ, quan trọng hơn là hai bên má bị càu đầy vết đỏ.

“Mẹ làm sao vậy?” Lương Dần đỡ Tào Lan, lo lắng nhìn bà.

Lý Nhược Hàm nhìn thấy Tào lan cũng rất kinh ngạc, chỉ trong thời gian nói chuyện một chút mà mặt Tào Lan đã thảm hại đến thế này.

“Mẹ không biết, chỉ là rất ngứa rất ngứa.” Vừa nói Tào Lan vừa dùng tay càu lên mặt mình, liên tục.

“Là dị ứng axit.”

Lúc này Vạn Tố Y từ ben ngoài bước vào, chau mày nhìn gương mặt Tào Lan: “Tào phu nhân, sữa rửa mặt của bà thành phần axit quá cao, cộng thêm là hàng giả, không biết bên trong còn chứa thành phần gì, bà có thể là dị ứng, cũng có thể là...càng trầm trọng hơn.”

“Đồ giả? Không thể nào, đó là Nhược Hàm tặng ta.” Lý Nhược Hàm sao có thể tặng đồ giả cho bà.?

Tào Lan chỉ là ý đó, nhưng Lý Nhược Hàm lại nghe thành giống như Tào lan đổ hết trách nhiệm lên đầu mình.