Vạn Tố Y nắm lấy lan can của tàu du lịch, nhìn chằm chằm vào biển rộng với ánh mắt không giấu được ý cười: "Em thật sự rất thích, rất thích nơi này."
"Em thích tới mức nào?" Mạnh Kiều Dịch đã cởi bộ comple, mặc một chiếc áo sơmi đứng sau lưng Vạn Tố Y, vòng tay ôm thắt lưng cô và giữ cô trong khu vực an toàn.
Hai tay Vạn Tố Y nắm lấy bàn tay Mạnh Kiều Dịch đặt ở bụng mình, cô cười nhìn anh, vẻ mặt lại đặc biệt nghiêm túc: "Em thích anh."
"..."
Nụ cười trên mặt Mạnh Kiều Dịch chậm rãi trở nên dịu dàng. Anh chưa bao giờ nhìn qua đôi mắt nào trong sáng lại khiến người ta si mê như vậy. Anh cũng chưa từng nghe người phụ nữ nào thật sự nói với anh những lời này. Trước kia anh chưa bao giờ yêu một người phụ nữ nào, mà bây giờ người phụ nữ anh yêu cũng yêu anh.
"Em thích nơi đây hay thích anh nhiều hơn vậy?" Sợ rằng Mạnh Kiều Dịch cũng không ngờ mình sẽ hỏi ra vấn đề ấu trĩ như vậy.
Khi Vạn Tố Y ở bên cạnh anh, trên mặt luôn mỉm cười: "Em thích ông chủ Mạnh, không có gì có thể so sánh được."
Cô không dám nói yêu, bởi vì cô từng trao tất cả tình yêu của mình cho một người đàn ông, nhưng người đàn ông kia chỉ khiến cô tổn thương. Cô không muốn mất đi Mạnh Kiều Dịch, cô chỉ nói thích Mạnh Kiều Dịch đồng thời còn là thích không có cách nào thay thế được.
Mạnh Kiều Dịch vẫn luôn hiểu cô, cho dù là lời lẽ như vậy, anh cũng không ngại: "Anh hi vọng Y Y vĩnh viễn có thể nhớ kỹ những lời này."
"Vì sao?" Vạn Tố Y dựa vào trong lòng Mạnh Kiều Dịch, chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi.
"Anh lo lắng về sau mình làm ra chuyện gì không tốt, nếu quả thật có ngày đó, anh hi vọng Y Y có thể tha thứ cho anh."
"Người như ngài Mạnh cũng sẽ phạm sai lầm sao?" Vạn Tố Y không nhịn được cười. Mạnh Kiều Dịch chỉ cho cô sự ngạc nhiên, làm sao có thể sẽ phạm sai lầm được.
Nụ cười trên mặt Mạnh Kiều Dịch rất gượng ép: "Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, cũng như Y Y đã nói vậy, mỗi người đều sẽ có nỗi sợ hãi."
Vạn Tố Y xoay người nhìn Mạnh Kiều Dịch, trên mặt có phần nghiêm túc: "Có phải ngài Mạnh có việc gì giấu em, đúng không?"
"Không." Mạnh Kiều Dịch phủ nhận rất nhanh.
"Vậy thì không cần lo lắng gì cả." Vạn Tố Y tin tưởng Mạnh Kiều Dịch, anh chưa bao giờ lừa cô, trước đây không có, về sau cũng sẽ không có.
"Anh chỉ nói là nếu chẳng may thôi." Vào giờ phút này Mạnh Kiều Dịch hình như đã hiểu được cảm giác sợ hãi là thế nào.
Vạn Tố Y cũng không chú ý nhiều tới lời Mạnh Kiều Dịch nói, cũng không suy nghĩ quá nghiêm túc: "Đương nhiên là tha thứ rồi. Anh vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, nếu như đơn giản vì một việc mà phủ nhận anh thì chẳng phải rất không công bằng với anh sao?"
Mạnh Kiều Dịch nhận được Vạn Tố Y trả lời nhưng vẫn không yên tâm lắm.
Bởi vì Vạn Tố Y căn bản không biết Mạnh Kiều Dịch có chuyện gì, cô cho rằng không có chuyện gì xảy ra cả.
Mạnh Kiều Dịch dẫn cô đi chơi là hi vọng cô thật vui vẻ, anh tạm thời bỏ qua đề tài này, lấy hai cái cần câu từ trong tay của người giúp việc trên tàu du lịch và hỏi: "Em muốn câu ngoài biển không?"
"Được, cho tới bây giờ em còn chưa câu lần nào đâu." Vạn Tố Y luôn thấy mới mẻ với chuyện mình chưa từng làm.
Lúc này, nắng chiều chiếu xuống, tàu du lịch vẫn đi ra biển. Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch mỗi người cầm một cần câu ngồi bên lan can tàu câu cá, còn vừa nói vừa cười.
Mặt trời chiều đã ngả về phía tây, một chiếc tàu du lịch màu trắng đang di chuyển trên biển, đôi nam nữ ngồi cạnh nhau phát ra tiếng cười làm kinh động tới đám cá nhỏ dưới biển. Dưới biển, hai con cá hoang mang vẫy đuôi, hôn nhau để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Trên tàu du lịch, ánh chiều tà làm gương mặt Vạn Tố Y sáng bóng. Mạnh Kiều Dịch nghiêng người nhìn cô và hôn cô.
Hai người câu hơn hai giờ, Vạn Tố Y không câu được con nào, nhưng Mạnh Kiều Dịch lại liên tiếp có thu hoạch. Nhìn thành quả lao động của anh, cô hâm mộ hỏi: "Tối nay có thể mang chúng về nhà ăn không?"
"Tối nay chúng ta không về nhà."
"Vậy chúng ta ngủ ở đâu?" Vạn Tố Y giật mình hỏi anh.
Mạnh Kiều Dịch nhìn mặt biển trải dài vô tận: "Ngủ ở đây, trên biển."
"Thật sao?" Vạn Tố Y hơi nghi ngờ.
Mạnh Kiều Dịch cười, giơ tay lên bảo người giúp việc cất cần câu và dắt Vạn Tố Y đi tham quan trên tàu.
Sau khi lên tàu du lịch, hai người vẫn nóng lòng suy nghĩ về các dự án, anh còn chưa dẫn đi Vạn Tố Y thăm quan.
Mạnh Kiều Dịch dẫn Vạn Tố Y đi một vòng trên tàu du lịch, lúc này cô mới phát hiện ra nơi đây không thiếu gì cả. Ngay cả phòng bếp và phòng khách cũng có, càng không cần nói tới phòng ngủ và phòng vệ sinh.
Vạn Tố Y không ngu ngốc tới mức hỏi thăm vì sao tàu du lịch của Mạnh Kiều Dịch được trang bị đầy đủ như vậy. Cô không cần hỏi cũng hiểu rõ tàu du lịch này là của Mạnh Kiều Dịch, chỉ cần cô muốn thì có thể lên tàu này.
Vạn Tố Y không hỏi những vấn đề dư thừa, bữa tối yên tĩnh hưởng thụ món hải sản tươi mới câu được. Bởi vì đã vào đêm, tàu du lịch tìm nơi nước cạn di chuyển chậm rãi. Vạn Tố Y ngồi trong phòng khách, qua cửa sổ nhìn bóng sao in trên mặt biển, trong ánh mắt cô hình như cũng đầy ánh sao.
"Trăng sáng chiếu trên biển, tận cùng trái đất là đây." Vạn Tố Y nhìn sao bên ngoài mỉm cười và nói, sau đó lại nghiêm khắc cười nhạo chính mình: "Em làm vậy có tính là khoe khoang không? Cho dù tối nay không nhìn thấy được ánh trăng, nhưng sao hình như rất nhiều."
"Đúng vậy, sao rất nhiều, ở đây cũng có này." Mạnh Kiều Dịch kéo tay Vạn Tố Y áp lên trên trái tim của mình.
Vạn Tố Y nhìn bàn tay mình ép lên ngực Mạnh Kiều Dịch, mỉm cười nói: "Nếu như sao thật sự có thể đập trúng chỗ này của ông chủ Mạnh, vậy ông chủ Mạnh có thể sẽ bị đập chết đấy."
"Sẽ không đâu. Đó là sao của mọi người, đập không trúng anh được." Trong mắt Mạnh Kiều Dịch rất bình an, anh hưởng thụ từng giây phút được ở cùng với Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y chống một tay lên cằm, nhìn Mạnh Kiều Dịch và khẽ cười: "Vậy có phải em là ngôi sao nhỏ của ngài Mạnh không?"
"Ánh mắt Y Y là sao, nơi đây đều được ánh sao chiếu sáng." Mạnh Kiều Dịch vẫn nắm tay Vạn Tố Y đặt ở trên ngực mình.
Vạn Tố Y nói đùa, dựa sát vào ngực của Mạnh Kiều Dịch: "Vậy để em xem thử nào."
"Bà Mạnh làm vậy là chủ động nhảy vào lòng à?" Mạnh Kiều Dịch ôm Vạn Tố Y, một tay ôm phía sau lưng Vạn Tố Y, nhanh chóng theo góc áo luồn vào trong và vuốt ve cô.
Vạn Tố Y vừa nâng người lên, Mạnh Kiều Dịch đã hôn xuống. Cô do dự mấy giây, sau đó ôm cổ Mạnh Kiều Dịch.
Nụ hôn đơn giản cũng không thể thỏa mãn được Mạnh Kiều Dịch, anh cởi cúc áo Vạn Tố Y, ôm cô vòng qua phòng khách đi vào phòng ngủ.
Mạnh Kiều Dịch nhẹ nhàng đặt cô lên trên chiếc giường nước mềm mại giống như ngủ ở trên mặt biển, khiến cô chỉ có thể liều mạng ôm chặt lấy anh, thứ có thể khiến cô ổn định. Anh cũng ôm cô, hôn không có cách nào dừng lại được.