Ông Xã Hợp Đồng

Chương 175




Lương Dần cũng không biết mình làm sao. Người phụ nữ trước đây hắn còn chẳng thèm nhìn, nhưng bây giờ vì sao lại không muốn cô có tiếp xúc với người đàn ông khác!

Hắn thừa nhận mình không muốn, nhưng hắn cũng phải thừa nhận mình không thể làm gì được.

Vạn Tố Y đã là vợ cũ của hắn, hắn không có cách nào can thiệp được. Còn nữa, bất kể từ phương diện nào, chồng của cô bây giờ đều mạnh hơn hắn gấp mấy trăm lần, thậm chí đối xử với cô cũng tốt hơn hắn mấy trăm lần.

"Thế nào, anh ghen à?" Lý Nhược Hàm hít sâu một hơi, trong ánh mắt không che giấu được vẻ hung ác.

Vạn Tố Y lái xe trực tiếp rời đi. Lương Dần nhìn theo bóng xe của cô biến mất khỏi tầm mắt, mới nhìn sang Lý Nhược Hàm: "Em thích nghĩ thế nào thì tùy em."

Lương Dần nói xong thì đi về phía đại sảnh của Kailin.

Lý Nhược Hàm tức giận cắn răng, lập tức đuổi theo: "Lương Dần, thái độ của anh như vậy là sao? Anh trả lời em đi, có phải anh vẫn còn để ý tới Vạn Tố Y đúng không?"

"Đây là công ty!" Nghe Lý Nhược Hàm ở phía sau mình hô to gọi nhỏ, hắn không nhịn được xoay người lớn tiếng nhắc nhở.

Lý Nhược Hàm đuối lý, nghiêng đầu im lặng vài giây, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Anh còn chưa trả lời vấn đề của em."

"Em muốn anh trả lời thế nào?" Lương Dần nhíu mày, nghiêm túc hỏi cô ta. Từ giọng nói của hắn có thể nghe ra hắn đã mất kiên nhẫn.

"Có phải anh còn chưa quên Vạn Tố Y đúng không? Bây giờ có phải anh bắt đầu nhớ tới những điểm tốt của cô ta hay không?" Lý Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn Lương Dần truy hỏi, cho dù dáng vẻ cô ta rất khí thế, nhưng không che giấu được lo lắng trong lòng.

Khi Vạn Tố Y ở nhà họ Lương luôn có thể dọn dẹp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, trong nhà cũng không xuất hiện cảnh tượng quá lộn xộn, quan trọng nhất chính là Kha Kha rất thích cô. Nhưng từ sau khi Lý Nhược Hàm và Lương Dần cưới nhau, nhà họ Lương không ngừng xảy ra những chuyện lớn chuyện nhỏ, có rất ít khi được sống yên ổn. Quan trọng nhất chính là cháu gái ruột của Lý Nhược Hàm tự nhiên không thích cô ta!

Lương Dần bình tĩnh nhìn Lý Nhược Hàm, hắn cảm thấy phiền khi thấy Lý Nhược Hàm chất vấn và cố tình gây sự như vậy. Bình thường hắn có thể tha thứ, nhưng gần đây Lý Nhược Hàm đã làm quá nhiều lần.

"Đủ chưa?" Giọng điệu lạnh lùng của Lương Dần cũng không thể che giấu được sự chán ghét của hắn: "Gần đây em làm cho anh quá mệt mỏi rồi."

"..."

Lý Nhược Hàm truy hỏi Lương Dần nghe vậy thì trong mắt có chút thất vọng: "Từ trước tới nay anh chưa bao giờ nói với em như vậy cả."

"Trước đây em cũng chưa bao giờ hỏi anh vấn đề như vậy." Lương Dần trực tiếp phản bác cô ta.

Lý Nhược Hàm há hốc miệng, tự nhiên không biết nên trả lời như thế nào.

Trước đây, cô ta hoàn toàn không lo lắng về Vạn Tố Y. Cô ta biết rất rõ ràng, cô ở trước mặt Vạn Tố Y là toàn thắng, Vạn Tố Y không tạo thành uy hiếp với cô ta, người có thể khiến cho cô ta thấy bị uy hiếp phải là người phụ nữ như Dương Chi Thủy.

Nhưng bây giờ Vạn Tố Y là vợ của Mạnh Kiều Dịch! Khi một con mồi rơi vào trong miệng một con sói, con sói khác sẽ chú ý, cho dù con mồi này rất nhỏ, gầy gò, con sói khác cũng sẽ muốn tranh đoạt lại để chứng minh năng lực của mình. Lý Nhược Hàm lo lắng Lương Dần có tâm trạng như vậy.

Lương Dần có thể xuất hiện ý nghĩ như vậy hay không, Lý Nhược Hàm và bản thân hắn cũng không biết, nhưng hắn ở trước mặt Lý Nhược Hàm sẽ không muốn thừa nhận điều này.

Lý Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng Lương Dần. Hắn đã vào trong công ty mà không nói câu nào.

Cô ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lương Dần, không nhịn được nắm chặt nắm đấm của mình. Cô ta không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nhưng cô ta hiểu rõ hắn nhất định đã có suy nghĩ không nên có, nếu không, hắn tuyệt đối không thể đối xử với cô ta như vậy được.

Lúc đó, Vạn Tố Y đã trở lại Hải Viên. Cô cố gắng ngủ lại bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức. Cô mặc bộ quần áo ở nhà, đi ra khỏi phòng ngủ của mình và tới cầu thang thì nhìn thấy Tưởng Tiêu Tiêu.

Tưởng Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy Vạn Tố Y, lắc cái đuôi ngựa của mình, nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y với vẻ cao ngạo nói: "Tôi tới tìm chị."

"Tìm chị à?" Vạn Tố Y giật mình, không ngờ Tưởng Tiêu Tiêu tự nhiên tới đây tìm cô.

Tưởng Tiêu Tiêu đưa đồ trong tay mình cho Vạn Tố Y: "Đây là tài liệu của anh Kiều Dịch, không cẩn thận gửi đến nhà chúng tôi. Cái này rất quan trọng, chị giao cho anh Kiều Dịch giúp tôi."

Vạn Tố Y gật đầu, vừa muốn nhận lấy đồ trong tay Tưởng Tiêu Tiêu, cô ấy lại giấu tài liệu ra sau lưng, vẻ mặt mất hứng: "Tôi có một câu muốn nói với chị."

"Em nói đi." Vạn Tố Y gật đầu. Cô biết mình không chiếm lợi được từ trong miệng Tưởng Tiêu Tiêu nên cũng không chờ mong gì.

Tưởng Tiêu Tiêu hất cằm nói: "Chị không xứng với anh Kiều Dịch."

"Em tìm chị chỉ để nói những lời này à?" Vạn Tố Y cố nhịn cười, hỏi Tưởng Tiêu Tiêu.

Cô ấy là em gái Tưởng Tiểu Trường, lại vẫn còn trẻ con, Vạn Tố Y căn bản không để tâm tới lời cô ấy nói.

Tưởng Tiêu Tiêu hừ một tiếng: "Bằng không tôi còn có thể nói với chị chuyện gì chứ."

Vạn Tố Y rất tò mò, không biết vì sao ấn tượng của Tưởng Tiêu Tiêu về mình lại tệ như thế: "Sao em lại cảm thấy chị không xứng với Kiều Dịch? Hoặc em nói cho chị biết, kiểu phụ nữ nào mới có thể hợp với anh ấy?"

"Trước kia, tôi cảm thấy chỉ có tôi có thể xứng đôi với anh Kiều Dịch, tôi lớn lên nhất định sẽ gả cho anh Kiều Dịch!" Tưởng Tiêu Tiêu liếc nhìn Vạn Tố Y, nhưng không thấy cô lộ vẻ khổ sở gì: "Nhưng bây giờ tôi cảm thấy, chỉ có người phụ nữ như Thủy Thủy mới có khả năng xứng đôi với anh Kiều Dịch."

"Thủy Thủy?" Vạn Tố Y nhướng mày nghi ngờ hỏi. Cô nghĩ, cái tên này chắc hẳn không phải là cô chứ?

Thật không khéo lại đúng là cô.

"Chị không biết đâu. Dương Chi Thủy, người phụ nữ kia rất xinh đẹp, anh Kiều Dịch cũng quen biết với chị ấy." Tưởng Tiêu Tiêu chống nạnh, bộ dạng rất đắc ý nói với Vạn Tố Y: "Thế nào, chị sợ chưa?"

Vạn Tố Y mỉm cười gật đầu: "Đúng là rất sợ hãi."

"Chị biết là được rồi." Tưởng Tiêu Tiêu cảnh cáo xong thì kéo dây đeo cặp của mình và chuẩn bị đi: "Cho nên chị mau chóng buông tay đi."

Vạn Tố Y thấy Tưởng Tiêu Tiêu muốn đi thì gọi cô lại: "Chờ một lát."

Vạn Tố Y lấy hai tấm vé trong ngăn tủ và đưa cho Tưởng Tiêu Tiêu: "Đây là vé cho buổi diễn của Nguyễn Ca vào ngày kia. Ngày đó Dương Chi Thủy cũng sẽ ở đó, em có thể đi gặp."

Tưởng Tiêu Tiêu nhìn hai tấm vé được đưa tới trước mặt mình, hai mắt cô bé mở to: "Vé của Thủy Thủy! Chị cũng quen chị ấy sao?"

"Có quen." Vạn Tố Y mỉm cười đầy vẻ thần bí.

Nghe Vạn Tố Y nói có quen biết Dương Chi Thủy, Tưởng Tiêu Tiêu lập tức chân chó tiến lại gần: "Vậy… có thể cho tôi cách liên lạc với Thủy Thủy không?"

Vạn Tố Y giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ và tránh đề tài này: "Bây giờ chắc sắp vào học rồi, chị gọi điện thoại làm cho anh em tới đón em."

Tưởng Tiêu Tiêu biết Vạn Tố Y không muốn nói cho mình biết: "Hừ! Tôi tự đi. Đồ quỷ hẹp hòi."

Nhìn bóng lưng Tưởng Tiêu Tiêu rời đi, Vạn Tố Y mỉm cười đặt túi tài liệu trong tay lên trên giá sách. Miệng túi tài liệu không dán kín lộ ra một góc, Vạn Tố Y nhìn thấy trên đó viết hai chữ thì không còn cười nữa.