Ông Xã Hợp Đồng

Chương 200




Vạn Tố Y cười nhìn Lương Dần, dường như không hề xúc động trước lời hắn nói: "Có mấy lời nói ra có thể không có cảm giác gì, nhưng người khác nghe quá nhiều sẽ cảm thấy rất dối trá."

"Tôi chưa từng nói với người khác." Lương Dần nhớ kỹ là như vậy.

"Cho nên anh muốn nói gì? Với anh, tôi không giống người khác à?" Vạn Tố Y nhún vai, Lương Dần chưa từng nói qua nói cô, cô cũng không muốn bác bỏ lời giải thích của hắn.

Vạn Tố Y rõ ràng không hề vui vẻ gì, bình thường nói đến đây Lương Dần có thể sẽ không nói nữa, nhưng hôm nay thì không. Hắn vẫn lấy hết dũng khí, nói ra hết những lời mình muốn nói: "Sao thái độ của cô đối với tôi lại không ngừng thay đổi vậy? Cho dù tôi làm cho cô thấy chán ghét, cô cũng không cần đối xử với tôi như vậy chứ? Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng với cô mà?"

Trong trí nhớ của Lương Dần, từ sau khi bọn họ quen biết thì chỉ có Dương Chi Thủy luôn khó chịu với hắn, còn hắn đã bao giờ có cơ hội quá đáng với cô đâu?

"Anh nói không có là không có sao?" Vạn Tố Y đáp lại là một câu nghi vấn, cô lại cười nói: "Tôi không biết tổng giám đốc Lương có ý gì. Nếu anh đã có vợ thì nên cách xa những người phụ nữ khác một chút. Bây giờ anh nói với tôi những lời này mà không cảm thấy đang quá đáng với tôi sao? Còn nữa, anh có thói quen quá đáng với người khác à? Anh có sở thích xem mình là quan trọng nhất, những người khác đều không quan trọng, đúng không?"

Lương Dần ở trong mắt Vạn Tố Y chính là một kẻ ích kỷ. Nếu như hắn không ích kỷ sẽ không dây dưa với cô nhiều năm như vậy, sau khi hắn kết hôn, cô tìm được hạnh phúc, hắn càng không nên tới nói những lời khiến cô dao động.

Nếu như Vạn Tố Y trước đây sẽ thật sự bị hắn làm dao động, Lương Dần vẫn có thể sống cuộc sống thoải mái của mình, nhưng cô bây giờ không làm được, cô sẽ gánh tất cả tội danh trên lưng.

Lương Dần không phải cố ý nói như vậy, cũng chưa bao giờ suy nghĩ thay cho Vạn Tố Y.

Lúc này Dương Chi Thủy nghiêm khắc nói với hắn những lời này khiến hắn im lặng. Hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

"Sao? Cô còn muốn Lương Dần xem trọng à? Cô khó tránh khỏi quá đề cao mình rồi."

Trong bầu không khí im lặng bỗng nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên. Cửa quán cà phê bị đẩy ra, Lý Nhược Hàm đi vào. Cô ta nhìn Dương Chi Thủy đầy vẻ khó chịu: "Dương Chi Thủy, tôi thật ra muốn hỏi cô có ý gì?"

Lý Nhược Hàm xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ lạ. Trước đây cô ta thích tới chỗ này uống cà phê. Hơn nữa, gần đây Lương Dần có biểu hiện hơi khác thường, cô ta để ý tới hắn cũng là chuyện có thể đoán được. Bởi vậy, Vạn Tố Y cũng không giật mình khi thấy cô ta xuất hiện.

"Tổng thanh tra Lý nghe người khác nói chuyện mà chỉ nghe nửa câu sau, chưa bao giờ nghe nửa câu đầu à?" Dương Chi Thủy liếc nhìn Lý Nhược Hàm nhắc nhở.

Chuyện liên quan tới lời chỉ trích của Dương Chi Thủy với Lương Dần, Lý Nhược Hàm hình như chỉ cảm thấy Lương Dần uất ức, hoàn toàn bỏ qua sự quá đáng và khó chịu của hắn.

"Anh ấy là chồng tôi, giữa tôi và anh ấy có vấn đề gì, tôi có thể giải quyết được. Ngược lại, cô dựa vào cái gì mà có thái độ với chồng tôi như vậy?" Lý Nhược Hàm không cho phép bất kỳ kẻ nào không khách sáo với Lương Dần, ngay cả Lý Đức Nghĩa cũng không được thì làm sao có thể cho phép Dương Chi Thủy làm vậy.

Dương Chi Thủy lạnh lùng cười, cô chắc vĩnh viễn cũng không hiểu nổi cách suy nghĩ của Lý Nhược Hàm: "Nếu Lương Dần nói chuyện với tôi, tôi có thái độ gì với anh ta cũng không tới phiên cô nói chuyện."

"Dương Chi Thủy, cô đừng tưởng rằng cô có Mạnh Kiều Dịch làm chỗ dựa vững chắc thì giỏi rồi. Tôi cho cô biết, cô kiêu ngạo thế nào tôi đều mặc kệ, nhưng cô không thể dụ dỗ chồng tôi được." Bởi vì Mạnh Kiều Dịch, Lý Nhược Hàm đã hạ thấp yêu cầu đối với Dương Chi Thủy xuống rất nhiều, nhưng nếu như Dương Chi Thủy để ý tới Lương Dần, cô ta không có cách nào tha thứ được.

Ở trong mắt của Lý Nhược Hàm, Lương Dần là một bảo bối, ai cũng muốn cướp đoạt. Nhưng Dương Chi Thủy không cảm thấy vậy: "Cô cũng biết tôi có Mạnh Kiều Dịch thì nên càng yên tâm hơn mới phải chứ?"

Lương Dần so với Mạnh Kiều Dịch, vừa nhìn cũng biết nên chọn ai.

"Tôi làm sao biết được cô có thể ăn trong nồi nhìn trong mâm hay không?" Lý Nhược Hàm không có khả năng hoàn toàn yên tâm về Dương Chi Thủy. Dù sao Dương Chi Thủy độc thân, nếu như bị Mạnh Kiều Dịch bỏ, cô ta có thể lập tức thay đổi mục tiêu kế tiếp.

"Tôi ghét nhất là kẻ thứ ba, cô cho rằng tôi sẽ làm chuyện như vậy sao?" Lý Nhược Hàm không nói rõ là chuyện gì, nhưng Dương Chi Thủy thì hiểu rất rõ.

Cô ghét kẻ chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, giống như cô ghét Lý Nhược Hàm vậy.

Nhưng Lý Nhược Hàm không biết ẩn ý của Vạn Tố Y, vẫn mỉm cười: "Đừng nói dễ nghe như vậy, ghét làm kẻ thứ ba sao? Chẳng lẽ bây giờ cô không phải vậy sao?"

Vạn Tố Y liếc nhìn Lương Dần, rõ ràng đang phủ nhận lời Lý Nhược Hàm nói. Cô không muốn có quan hệ gì với Lương Dần, cô ta định tội cũng quá mức bừa bãi đi.

"Không phải giữa chúng ta, cô là kẻ thứ ba của Mạnh Kiều Dịch, không phải sao?" Lý Nhược Hàm cười có vài phần đắc ý, luôn luôn có lúc cô ta chẹn họng của Dương Chi Thủy.

Dương Chi Thủy nhìn dáng vẻ đắc ý của Lý Nhược Hàm, chỉ cảm thấy cô ta thật nực cười, cô không nhịn được cười ra tiếng: "Có thể phải khiến cho cô phải thất vọng rồi. Tôi nói tôi không phải thì chính là không phải."

Một ngày nào đó Lý Nhược Hàm sẽ hiểu rõ, Vạn Tố Y chắc chắn sẽ không giải thích với cô ta.

"Nhưng tổng thanh tra Lý gọi tôi lại, ngược lại đã nhắc nhở tôi một việc." Vạn Tố Y vẫn cầm túi của mình tính lập tức rời đi, nhưng ánh mắt chợt nhìn sang Lương Dần: "Tổng giám đốc Lương, nếu như hành vi của tôi lúc trước có làm cho anh hiểu nhầm, vậy tôi chỉ có thể nói cho anh biết, tôi cố ý đấy."

Lương Dần vốn không muốn nói gì thêm, mặc cho Lý Nhược Hàm tranh luận với Dương Chi Thủy. Nhưng cô bỗng nhiên nói một câu như vậy khiến hắn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô ấy cố ý? Cho nên cảm giác của hắn không sai à?

Lương Dần nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y, trên mặt cô vẫn tươi cười trông rất dịu dàng, hình như những lời vừa nói đều là lời thật lòng.

Nhìn Dương Chi Thủy như vậy, Lương Dần tự nhiên thấy hồi hộp.

Nhưng câu nói tiếp theo của cô đã nhanh chóng đánh Lương Dần vào vực sâu: "Tôi cảm thấy nên đùa giỡn anh một chút, dù sao anh cũng quá tự mãn."

"..."

Nếu như lời Dương Chi Thủy giải thích trước đó tổn thương người khác, vậy giải thích lúc này giống như một con dao đâm vào tim của Lương Dần, khiến hắn tổn thương.

Lương Dần chưa kịp phản ứng, nhưng ngực đã bắt đầu mơ hồ thấy đau.

Lương Dần còn chưa nói được gì, Lý Nhược Hàm đã không nhịn được: "Dương Chi Thủy! Có phải cô bị điên rồi không? Bây giờ cái gì cô cũng dám nói à?"

Dương Chi Thủy nào chỉ điên thôi. Thậm chí ngay cả chuyện ngang nhiên đùa giỡn Lương Dần mà cô ta cũng làm ra được.

Lý Nhược Hàm có thể chịu được Vạn Tố Y chọc giận mình, nhưng không nhịn được cô chọc giận Lương Dần.

Thấy Vạn Tố Y muốn đi, Lý Nhược Hàm thò tay kéo cô lại: "Cô đứng lại đó cho tôi, hôm nay cô nhất định phải nói tất cả cho rõ ràng."