Khó có được một ngày Vạn Tố Y hài lòng như hôm nay, về đến nhà cô còn ăn thêm một chén cơm cũng không lo béo, ngay cả lúc ăn cơm cũng cười.
"Xem ra hôm nay em rất vui." Mạnh Kiều Dịch tri kỷ gắp rau cho Vạn Tố Y, chân mày nhướng lên lộ vẻ dò xét.
"Đúng vậy, không phải em đã nói cho anh biết trên đường đi rồi sao?" Vạn Tố Y ăn thoải mái, nói cũng thoải mái.
Vạn Tố Y trả lời vấn đề của Mạnh Kiều Dịch xong, còn không đợi đến khi Mạnh Kiều Dịch mở miệng thì điện thoại đã đúng lúc đổ chuông. Vạn Tố Y liếc nhìn điện thoại di động của mình, cái tên quen thuộc kia xuất hiện lại làm cô sợ hãi.
Cô cầm bát ăn cơm trong tay nhìn điện thoại hết một phút, cuối cùng mới nhận điện thoại: "Alo, mẹ."
"Con làm vậy sao? Con không cho chị con ở lại chỗ con thì cũng thôi, tại sao ngay cả an toàn cho cuộc đời của nó cũng không bảo đảm được? Nghe nói nó suýt nữa xảy ra chuyện? Mẹ nói cho con biết, nếu chị con có chuyện gì, mẹ chắc chắn sẽ không để cho con được yên đâu!"
Vạn Tố Y vừa chào một tiếng mẹ, còn chưa kịp nghe được Vạn Nhân Mật trả lời và quan tâm, bà ta nghe được giọng của cô đã không cho cô có cơ hội nói chuyện nữa, vừa mở miệng liền mắng.
Vạn Tố Y im lặng lắng nghe, cũng không phản bác.
"Còn nữa, chuyện của chị con phải mất một thời gian nữa mới xong. Trong thời gian này, nếu như con bé ở trong nước có chuyện gì, mẹ sẽ không tha cho con!"
"..."
Vạn Tố Y im lặng nghe bà nói, cũng không biết mình phải trả lời thế nào.
"Có nghe không?"
Vạn Nhân Mật chờ lâu cũng không nghe được câu trả lời của Vạn Tố Y thì không khỏi cao giọng tức giận hỏi.
Vạn Tố Y đã sớm ngừng nhai thức ăn. Lúc này, thức ăn ở trong miệng cô lại giống như sáp vậy, chẳng có chút mùi vị gì nữa.
"Con biết rồi." Trong sự truy hỏi và chỉ trích không ngừng của Vạn Nhân Mật, Vạn Tố Y ngắt lời bà và chấp thuận.
Nghe Vạn Tố Y trả lời như vậy, Vạn Nhân Mật mới tạm thời buông tha cho cô: "Con cũng không phải là trẻ con nữa, mang thai là chuyện tốt, cũng không thể bởi vì mang thai liền lớn lối với người nhà mình như vậy được? Ở cổ đại, cho dù con có lên làm hoàng hậu, con cũng phải chăm sóc cho người nhà mẹ đẻ? Sao đến lượt con lại có vẻ như muốn quân pháp không nể tình thân vậy?"
Vạn Nhân Mật cảm thấy mình dùng mấy chữ quân pháp không nể tình thân này đã đặc biệt khách sáo rồi. Thật ra, bà còn muốn nói quá đáng hơn, chỉ có điều xét đến thân phận của Vạn Tố Y bây giờ, bà ta mới thấy khó có thể mở miệng mà thôi.
Vạn Tố Y mím môi khẽ run rẩy trước câu nói của Vạn Nhân Mật. Cô vẫn cho rằng Vạn Nhân Mật không biết mình mang thai, nếu như không biết... Vạn Tố Y có thể miễn cưỡng thuyết phục mình hiểu cho những lời nói và việc làm của bà ta.
Nhưng Vạn Nhân Mật qua Thẩm Nghi San đã biết chuyện cô mang thai từ lâu... nhưng cố ý không nhắc tới, thậm chí ngay cả quan tâm cũng không có, chỉ bắt cô quan tâm tới Thẩm Nghi San...
Có phải một loạt hành vi này đã chứng minh trong lòng Vạn Nhân Mật từ trước tới nay đều không xem cô là con gái đúng không...
"Chuyện lần trước mẹ còn chưa kịp tính sổ với con đâu! Bây giờ con càng lúc càng lớn mật rồi! Ai cho phép con cúp điện thoại của mẹ hả? Thế nào? Ngại mẹ lắm lời hay là phiền phức hả?"
"Con không có ý đó, chẳng qua... hôm đó con rất mệt." Vạn Tố Y vốn muốn nói rõ ràng với Vạn Nhân Mật, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lại vẫn buông tha.
Cho dù nói rõ ràng thì cũng vô ích, từ trước đến nay Vạn Nhân Mật chưa từng nghe cô giải thích. Cho dù cô có nói, Vạn Nhân Mật cũng lựa chọn quên đi, vậy còn không bằng không nói một lời nào.
"Con mệt lẽ nào mẹ không mệt à? Bây giờ con là con dâu của gia đình giàu có, con có gì mà mệt chứ? Tất cả mọi chuyện đều có người giúp con giải quyết rồi. Ngược lại mẹ của con đây này. Từ sau khi con làm con dâu nhà giàu, mẹ chưa thấy con tỏ lòng hiếu thuận với mẹ đâu." Vạn Nhân Mật chưa bao giờ nhắc tới chuyện tiền nong, nhưng bây giờ bà ta phát hiện, nếu mình không nhắc tới, Vạn Tố Y căn bản cũng không biết chủ động đưa cho.
Vạn Tố Y hiểu rõ Vạn Nhân Mật nói vậy có ý gì. Cô nhíu mày: "Không phải mỗi tháng con đều gửi cho cha mẹ ba chục nghìn tệ sao?"
Trước đây, khi Vạn Tố Y làm nhân viên, cô muốn cho hai người cũng không có tiền. Nhưng sau khi cô lấy thân phận của Dương Chi Thủy tiến vào giới này lần nữa, số tiền cô kiếm được vẫn gửi cho bọn họ xem như tiền sinh hoạt.
Tiền sinh hoạt cô gửi đã bằng lương của cả cha và mẹ cô. Trước đây hai người bọn họ cầm tiền lương ba chục nghìn tệ cũng tiêu thoải mái. Bây giờ có sáu chục nghìn, cuộc sống càng không thể tệ được. Hơn nữa, bọn họ đã có đủ nhà và xe, cũng không cần lại tích góp tiền làm gì cả.
Vạn Tố Y vừa nhắc tới chuyện gửi tiền, Vạn Nhân Mật không cảm ơn và đau lòng con mình thì thôi, trái lại căm tức nói: "Cũng vì số tiền này nên mẹ mới càng tức giận đây! Con nói xem, bây giờ dù gì thì con cũng là con dâu của nhà họ Mạnh. Nhà họ Mạnh là ai? Việc kinh doanh qua tay nhà họ Mạnh mỗi ngày cũng phải trên trăm ngàn tệ. Nhưng mỗi tháng con chỉ gửi tiền cho cha mẹ mình có ba chục nghìn tệ thôi sao?"
"Mẹ! Dù nhà họ Mạnh có tiền cũng không phải là tiền của cha mẹ." Vạn Tố Y khẽ nhíu mày sửa lại cách nói của Vạn Nhân Mật: "Được rồi, con rất mệt mỏi, con cúp máy trước đây."
Vạn Tố Y sợ mình nói thêm gì nữa, có thể sẽ xuất hiện chuyện lần trước, thậm chí còn tồi tệ hơn.
Cô cúp điện thoại và hít sâu một hơi, nhìn nửa bát cơm còn lại mà không thấy muốn ăn nữa.
"Được rồi, em lên tầng đi tắm đi." Mạnh Kiều Dịch ở bên cạnh Vạn Tố Y khi cô nghe điện thoại, nhưng lúc này anh cũng không lựa chọn hỏi cô xem có chuyện gì xảy ra.
Anh ở lâu với cô nên cũng hiểu rõ, thật ra cha mẹ cô đối xử với cô cũng không quá tốt. Thái độ của bọn họ đối với cô ở Hải Viên lần trước đã là tốt nhất rồi.
Nếu đã vậy, dù sao hai người đó ở cách xa bọn họ lại không thường xuyên liên hệ, cho dù có bất mãn gì, anh cũng sẽ không chủ động nói ra. Trước đó Vạn Nhân Mật có gọi điện thoại, nhưng chờ đến khi Thẩm Nghi San về nước thì dừng.
Vạn Tố Y không ăn cơm nốt mà đứng dậy đi lên tầng, chuẩn bị tắm.
Vạn Tố Y vừa giơ tay lên, Mạnh Kiều Dịch đã nắm lấy tay a cô: "Anh đi cùng em."
Vạn Tố Y sửng sốt và nhìn Mạnh Kiều Dịch. Lúc này từ trong ánh mắt của anh, cô nhìn thấy không chỉ đơn thuần là đi cùng cô lên tầng, mà còn có thêm ý khác.
Mạnh Kiều Dịch chỉ mỉm cười, thế mà Vạn Tố Y lại cảm giác mình như được chữa trị, trái tim căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng, không thấy khó tiếp nhận như trước nữa.
"Được." Vạn Tố Y nắm chặt tay Mạnh Kiều Dịch và lên tiếng.
Sau khi lên tầng, Vạn Tố Y đi tắm trước. Mạnh Kiều Dịch ra cửa gọi điện thoại cho Chu Hầu, bảo anh ta chuyển một khoản tiền.
Ở trong phòng tắm, Vạn Tố Y tắm rửa xong mới thấy bình tĩnh lại. Sau khi đi ra, trông cô đỡ hơn trước rất nhiều.
"Ngày mai em còn phải đi xem hàng mẫu, hết giờ làm việc em sẽ mang một ít về cho ông chủ Mạnh xem nhé?" Vạn Tố Y lau tóc và nhìn Mạnh Kiều Dịch mỉm cười nói.
"Sao? Anh xem cái đó làm gì?" Đều là đồ phụ nữ sử dụng, anh có xem cũng không hiểu.