Ông Xã Hợp Đồng

Chương 342




Vạn Tố Y nhìn theo ánh mắt của Mạnh Kỳ Nhu mà nhìn vào phía trong, cười mà trả lời: “cũng ổn rồi chị.”

Mạnh Kỳ Nhu cuối cũng chú ý đến người Mạnh Kiều Dịch, cô nhìn một lúc rồi bật cười: “bộ dạng này của em là sao đây?...”

“Không phải nói là không cho người khác chạm lên mặt em sao? Sao lại thay đổi lớn đến vậy?” Mạnh Kỳ Nhu nhìn lên mặt Mạnh Kiều Dịch mà có chút thích thú.

Mạnh Kiều Dịch lộ ra vẻ cười khổ hiếm hoi: “chị nhìn không ra sao? Em cũng là bị bắt ép thôi.”

“Nhìn không ra thật, nhưng mà chị thấy cũng điển trai đấy.” Mạnh Kỳ Nhu cũng không hề tiếc lời mà khen ngợi em trai mình.

Nhưng Mạnh Kiều Dịch chưa từng cần thiết người khác khen anh đẹp trai: “ đây mà gọi là đẹp sao?”

“Đương nhiên rồi.” Mạnh Kỳ Nhu quả quyết, nói vậy rồi ánh mắt nhìn xăm soi khắp người Mạnh Kiều Dịch: “ừm…. Nhan sắc như này mà không làm diễn viên đúng là tiếc thật. Nhưng sao hôm nay em lại bỗng nhiên trang điểm thế?”

Mạnh Kỳ Nhu nói vậy mới nhớ ra điểm quan trọng trong này.

“Chuyện là như này, vì em quay quảng cáo thiếu người mẫu, nên nhờ Mạnh tiên sinh qua giúp đỡ.” Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kỳ Nhu mà lên tiếng giải thích.

Mạnh Kỳ Nhu gật gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, sau đó kéo tay Vạn Tố Y: “đi, chúng ta đi dạo một vòng phòng quay.”

Vạn Tố Y bị Mạnh Kỳ Nhu lôi đi, tay còn lại đang cầm hộp canh cũng không kịp bỏ xuống mà xách theo cùng.

Sau khi đi vào Mạnh Kỳ Nhu buông tay Vạn Tố Y ra, nói không cần đi theo để cô tự đi dạo, rồi bắt Vạn Tố Y ngồi uống canh tẩm bổ.

“Anh có muốn uống chút không?” Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch mà nói.

Mạnh Kiều Dịch lắc đầu; “là mẹ chuẩn bị cho em, nên uống nhiều chút nha.”

“Ồ.” Vạn Tố Y trợn mắt lên nhìn anh mà nói: “thực ra thì cũng rất ngon mà.”

Bữa trưa Vạn Tố Y ăn không hề ít, cộng thêm bữa trà chiều, bây giờ lại uống canh tẩm bổ, cô uống xong liền đứng dậy, phát hiện ra bụng mình lại to hơn.

“May mà đang mang bầu, nếu không thì vác cái bụng to như này chắc ngại lắm.” Vạn Tố Y xoa bụng mà ngượng ngùng nói.

“Không sao mà, béo chút cũng được.” Mạnh Kiều Dịch an ủi cô.

Nhưng câu này đối với Vạn Tố Y mà nói chắc chắn không được hiểu theo nghĩa an ủi, mà là đang công kích cô.

“Gì chứ!” Vạn Tố Y chu môi, vẻ mặt không mấy hài lòng.

Mạnh Kiều Dịch áp một tay xuống, đặt lên đỉnh đầu cô: “vậy em nói xem, nếu không mang bầu mà có cái bụng to như này thì sẽ có hậu quả như nào?”

“Thì nhìn sẽ rất béo chứ sao?” Vạn Tố Y có y như thuận theo lẽ thường, như không muốn giải thích mà nói: “Hơn nữa nếu không phải là đang mang bầu sao em có thể chọn kiểu áo rộng như này chứ, chắc chắn sẽ chọn kiểu áo hơi bó sát, vậy anh nói xem sao mà giấu được cái bụng to?”

……

Mạnh Kiều Dịch im lặng nhìn cô, ba giây sau mới để lộ nụ cười: “cũng đúng”

Vạn Tố Y nói vậy anh cũng có đôi chút tưởng tưởng ra được bộ dạng đó của cô.

“Bây giờ có em bé, trong long cũng có chút dũng cảm hơn, cảm giác như không phải một mình đối diện với nhiều chuyện nữa.” Vạn Tố Y cúi xuống nhìn bụng mình, ánh mắt không giấu được sự âu yếm. Càng gần ngày sinh,Vạn Tố Y càng thấy có tình cảm sâu đậm hơn với hình hài đang lớn dần trong bụng mình.

Vạn Tố Y vừa nói xong, tay Mạnh Kiều Dịch vừa hay cũng vòng tay qua eo cô mà nói: “em chưa bao giờ phải gồng gánh một mình, em vẫn còn có anh.”

Không có đứa bé này, cô vẫn có anh.

Vốn dĩ trong lời cô nói có đôi chút đang đùa vui thôi, anh bỗng nói một cách cảm động như vậy khiến giọng cô bỗng mềm mại hơn: “vâng, em biết rồi.”

“Hai người….”

Lúc này, Mạnh Kỳ Nhu vừa đúng lúc đẩy cửa phòng làm việc của Vạn Tố Y, bắt gặp thấy hai người họ như vậy liền chạy ra ngoài: “làm phiền hai đứa rồi phải không?”

“Không đâu chị.” Vạn Tố Y vội quay người lại, rời khỏi vòng tay Mạnh Kiều Dịch mà cười với mạnh Kỳ Nhu: “chị xem xong rồi sao?”

“Làm phiền thật mà.”

Mạnh Kỳ Nhu chưa kịp trả lời câu hỏi của Vạn Tố Y thì Mạnh Kiều Dịch đã chen vào một câu như vậy.

Mạnh Kỳ Nhu và Vạn Tố Y đều đơ người, không hiểu anh đang nói về chuyện gì: “anh nói gì cơ?”

“Anh đang trả lời câu hỏi của Mạnh Kỳ Nhu.” Mạnh Kiều Dịch quay sang nhìn Mạnh kỳ Nhu với vẻ mặt không mấy thiện ý.

Mạnh Kỳ Nhu có chút buồn cười, lúc đầu cô hỏi thì không trả lời, giờ lại như vậy, chả còn tác dụng nữa rồi.

“Ờ” Mạnh Kỳ Nhu không mấy vui vẻ mà nhìn Mạnh Kiều Dịch, rồi cũng nhanh chóng quên đi, quay sang hỏi Vạn Tố Y: “em uống hết canh chưa đấy?”

“Uống xong rồi chị.” Vạn Tố Y uống hết sạch không để lại chút nào, để Mạnh Kỳ Nhu còn dễ báo cáo với mẹ.

Mạnh Kỳ Nhu không vội đi mà nán lại thì thầm hỏi: “có muốn uống nữa không? Không sao đâu cư snois với chị, chị không nói thật với mẹ đâu.”

“Ngon mà chị.” Canh này đúng là ngon hơn những món ngày trước cô từng uống.

“……”

Mạnh Kỳ Nhu dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn cô: “sao có thể chứ?”

“Thật mà chị, chuyện này em nói dối chị làm gì chứ?” Vạn Tố Y cười mà giải thích.

Vạn Tố Y đang khen canh mẹ nấu ngon, đáp án này khiến Mạnh Kỳ Nhu không mấy hài lòng: “mẹ đúng là không công bằng mà, ngày trước nấu cho chị uống toàn những món không hề ngon chút nào.”

So với con gái ruột của mình, Dương Thục Nghi có chút quan tâm hơn đến con dâu, nghĩ vậy khiến Mạnh Kỳ Nhu không mấy vui vẻ.

“Thế nên em mới nên cảm ơn chị.” Vạn Tố Y bước đến bên Mạnh Kỳ Nhu cười tươi mà nói: “nếu như không có chị cả với nhiều lần cho mẹ đúc kết kinh nghiệm nấu canh thì sao em có phúc để được uống món canh ngon như vậy chứ?”

Vết thương lòng của Mạnh Kỳ Nhu nhanh chóng được chữa lành: “Vạn Tố Y, em khác trước nhiều lắm nha, biết dỗ ngọt người khác rồi.”

“Không phải đâu, em nói thật mà.” Vạn Tố Y hơi ngại ngùng mà nhướng mày trả lời.

Mạnh Kỳ Nhu không còn nghĩ về chuyện này nữa, cầm hộp giữ nhiệt trống rỗng lên mà nói: “lời em vừa khen canh ngon chị sẽ giúp em chuyển đến mẹ, yên tâm nhé.”

“Em cảm ơn chị.” Vạn Tố Y cảm ơn Mạnh Kỳ Nhu mà tiễn cô ra ngoài.

Mạnh Kiều Dịch tất nhiên là có đi theo, nhìn theo bóng lưng Mạnh Kỳ Nhu đi ra cửa công ty, anh đặt tay lên vai cô nói: “Vạn tiểu thư, có tiến bộ đấy, cả cách lấy lòng tai mắt cũng học được rồi.”

“Ai là tai mắt vậy?” Vạn Tố Y nghiêng mặt nhìn anh, cô không cho rằng đây là một lời khen.

“Vậy thì anh đổi cách nói khác nhé, bây giờ em biết cách nhìn nét mặt mà lấy lòng người khác rồi còn gì.” Mạnh Kiều Dịch rất biết cách đổi cách nói sao cho dễ nghe hơn.