Từ hồi đó đến giờ,Vạn Tố Y và Thẩm Nghi San cũng đã lâu không gặp mặt, giữa hai người cũng có phần xa lạ hơn.
Thẩm Nghi San đứng trước sảnh Hải Viên, trên gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng vì có cả Mạnh Kiều Dịch ở đó nên có chút khó coi: “chị đợi em lâu lắm rồi.”
“Vâng.” Vạn Tố Y gật đầu, chỉ có thể mở miệng nói một câu như vậy.
Cô vốn định hỏi Thẩm Nghi San tìm cô có việc gì, nhưng cô sợ câu này nói ra có vẻ xa lại quá nên lại thôi.
Nhưng cho dù cô chỉ nói một chữ này thôi cũng không khiến Thẩm Nghi San vui hơn, co ta như muốn nói gì đó nhưng không hề mở lời.
“Chị định về nước đây.” Thẩm Nghi San đi thẳng vào vấn đề. Chị ta nói muốn về nước chắc có ý là quay về bên Vạn Nhân Mật.
Thẩm Nghi San qua đây đã lâu như vậy, cho dù có nhiều việc phải giải quyết thì chắc cũng đã ổn thỏa, cũng là lúc nên đi về rồi.
“Khi nào chị xuất phát? Em tiễn chị?” Vạn Tố Y gật đầu, dù rằng trước đó hai người có xảy ra chuyện không vui, nhưng cô cũng không nhỏ mọn đến mức đấy.
Thẩm Nghi San cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng Vạn Tố Y: “lúc chị đến đâu có thấy em niềm nở như này, giờ chị chuẩn bị về lại rất nhiệt tình, có phải em luôn mong chị đi về không?”
“……”
Thẩm Nghi San nói vậy khiến Vạn Tố Y không nói được gì nữa, nhưng chị ta cũng không cần Vạn Tố Y phải nói gì mà tiếp tục: “chị đi về không phải là để cáo biệt, mà là vì chị sắp kết hôn rồi, nên về thông báo với bố mẹ một tiếng.”
“Kết hôn?” Vạn Tố Y ngạc nhiên, cô cứ nghĩ là Thẩm Nghi San đang nói đùa.
Lúc chị ta đến, cô nhớ rất rõ ràng, chị ta mới li hôn không lâu, cũng không hề có bạn trai, bây giờ lại kết hôn? Vậy là người đàn ông đó là chị ta mới quen biết trong thời gian ở đây?
Thẩm Nghi San thấy cô ngạc nhiên như vậy cũng thấy dễ hiểu.
Vạn Tố Y ngạc nhiên là vì thấy Thẩm Nghi San phân phân hợp, kết hôn rồi li hôn qua chóng vánh. Nhưng trong mắt Thẩm Nghi San thì cô kinh ngạc là vì khinh thường chị ta, cứ nghĩ chị ta không gả cho ai được nữa.
Tâm tư như thế này chỉ có một cách giải thích là chị ta hay thế, nên mới áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.
“Đúng vậy, kết hôn đấy. Bọn chị rất chắc chắn đôi bên là người mình đang tìm kiếm, nên nhanh chóng đi đến hôn nhân thôi.” Thẩm Nghi San ngước đầu lên mà nói, vẻ mặt đầy sự ngạo mạn. Y như chị ta vừa làm một việc rất là phi thường, sau này Vạn Tố Y gặp mình sẽ phải dùng thái độ khác để tiếp đón.
Vạn Tố Y mỉm cười mà thở ra, bình tĩnh mà hỏi lại: “đối phương là người như thế nào vậy?’
“Thương nhân....” Thẩm Nghi San cười đắc ý, ánh mắt liếc sang bên Mạnh Kiều Dịch, cười tươi hơn: “Mạnh tiên sinh chắc là có quen biết đấy, là người cùng giới với Mạnh tiên sinh.”
“Vậy sao?’ Vạn Tố y biểu cảm nghi hoặc, nếu là vậy chắc là cô cũng sẽ quen: “có tiện nói tên họ không?”
“Thôi, tốt nhất là em không nên biết, đợi đến đám cưới của bọn chị là khác biết ý mà.” Thẩm Nghi San dường như sợ Vạn Tô sY phá đám, không nói ra tên tuổi mà chỉ trả lời một câu như vậy.
Vạn Tố Y cau mày, Thẩm Nghi San là người cả tin, và hay chỉ xem xét bề nổi, cô lo lắng chị ta bị người ta lừa gặt tình cảm.
Nhưng so với sợ bị người khác lừa gạt, Thẩm Nghi San càng sợ Vạn Tố Y lừa gạt hơn.
“Vậy thì chúc mừng nha, Thẩm tiểu thư.” Mạnh Kiều Dịch dùng cách xưng hô rất xa lạ với Thẩm Nghi San.
Nhưng câu chúc phúc này của Mạnh Kiều Dịch lại khiến cho Thẩm Nghi San vô cùng vui vẻ: “ Cảm ơn Mạnh tiên sinh, sau này quen biết rồi vẫn phải nhờ cậy Mạnh tiên sinh giúp đỡ chồng tôi nữa. Còn nữa, dù sao cũng đã quyết định kết hôn rồi thì sau này sẽ định cư lâu dài trong nước, nếu như có việc cần nhờ đến sự giúp đỡ của Mạnh tiên sinh, mong ngài đánh tiếng.”
Thẩm Nghi San rõ ràng là đang bỏ quên Vạn Tố Y, thái độ của chị ta như là bản thân vốn quen biết Mạnh Kiều Dịch chứ không phải nhờ có Vạn Tố Y mới được như hôm nay.
“Đương nhiên.” Mạnh Kiều Dịch cười nhạt, như là đã đáp ứng chị ta nhưng ngữ khí lại như không chắc chắn..
Mục đích của Thâm Nghi San đến đây là để thông báo với Vạn Tố Y như vậy, tiện thể khoe khoang đôi chút. Bây giờ mục đích đã đạt được, chị ta cũng không hề nán lại quá lâu” “vậy chị đi đây, còn phải về thu dọn hành lí.”
“À, mấy ngày nữa chắc chị đón bố mẹ qua đây, nhưng em không phải lo đâu, bố mẹ sẽ không đến đây đâu, vị hôn phu của chị sẽ lo liệu hết.”
“......”
Như vậy là Thẩm Nghi San nói ra là chỉ để nói móc Vạn Tố Y thôi đây mà.
Vạn Tố Y không hề lộ ra vẻ mặt khó chịu nào, mà mỉm cười nói: “Vậy làm phiền chị chăm sóc bố mẹ rồi.”
Đối với Vạn Tố Y mà nói, sau lần mất vui đó, cô cũng không muốn gặp Vạn Nhân Mật. Tình cảm của hai mẹ con họ sau vài lần xung đột có phần giảm bớt đi rồi, Vạn Tố Y bây giờ phân biệt rất rõ ràng chứ không hỗn độn, tạm bợ như trước nữa.
Nhưng dù sao, cô cũng không đưa ra quyết định nhẫn tâm được. Cô vẫn muốn duy trì mối quan hệ tốt với bố mẹ, không muốn cắt đứt hẳn. Chỉ là sau này sẽ ít liên lạc hơn.
Không thấy Vạn Tố Y lộ vẻ thấp thỏm hay xấu hổ, Thẩm Nghi San có đôi chút thất vọng. Chị ta bây giờ lại trở lại vị trí ưu thế hơn Vạn Tố Y, hình như có vẻ quay lại khinh thường Vạn Tố Y như trước đây, thậm trí trong mắt chị ta bây giờ, chị ta lại là người ở vị trí cao hơn.
Nhìn Thẩm Nghi San rời đi, Vạn Tố Y mới thu lại ánh mắt mà thở dài.
“Muốn biết người đó là ai không?” Mạnh Kiều Dịch đưa tay khoác lấy vai cô mà hỏi.
Vạn Tố Y lắc đầu: “chị ấy đã không muốn em biết thì em việc gì phải phiền lòng chứ?”
Vạn Tố Y biết rõ nếu cô tò mò chuyện vi hôn phu, sẽ phải tốn công tốn sức không có lợi gì cho cô, mà Thẩm Nghi San cũng sẽ không vì thế mà biết owncoo.
Cô cũng biết, nếu như cô tò mò, Mạnh Tố Y có thể nhanh chóng giúp cô tìm đáp án. Nhưng Vạn Tố Y không muốn tìm hiểu chuyện này, là để tốt cho bản thân cô và cũng là tốt cho mối quan hệ với Thẩm Nghi San.
Bây giờ mối quan hệ của chị em họ cũng không đến nỗi xấu, nông vơi và nhạt nhẽo.
“Ăn cơm thôi.” Vạn Tố Y không trả lời mà kéo tay Mạnh Kiều Dịch nói.
Lúc này, gương mặt Vạn Tố Y đã lộ ra nụ cười tươi tắn, chuyện của Thẩm Nghi San cô đã quên sạch.
Thấy cô có thể nghĩ thoáng như vậy, Mạnh Kiều Dịch cũng thấy vui mừng mà mỉm cười.