Ông Xã Hợp Đồng

Chương 367




Trong đó có một nữ phóng viên nghe Vạn Tố Y hỏi liền trả lời: “Chúng tôi đến là để phỏng vấn tiểu thư, hi vọng cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải phóng viên giới giải trí, cũng không phải cố hỏi cô những chuyện bát quái.”

“Vậy các người là?” Vạn Tố Su gật đầu, nhưng đối với đám người này vẫn có chút phòng bị, cô vẫn là không hiểu đám người này đến đây có mục đích gì.

Đi thẳng vào vấn đề như đám phóng viên này, Vạn Tố Y rất ít gặp qua.

Nhưng mà xung quanh cô ngoài những người đáng được giới giả trí quan tâm, Vạn Tố Y thật sự không hiểu rõ điều gì mà đáng để bọn họ tới tận cửa như thế này.

Lúc trước tiếp xúc với một vài phóng viên, Vạn Tố Y đối với phóng viên ấn tượng không tốt cho lắm.

“Chúng tôi là vì chuyện của hôm qua mà đến đây, nghe nói hôm qua trong một sự cố giao thông cô đã cứu được một đứa bé, đối với việc này, chúng tôi đều rất ngạc nhiên, suy cho cùng theo tình hình lúc đó sẽ không có ai chìa tay ra giúp, cô lúc đó lại vác bụng đến giúp đỡ người bị thương, chúng tối đến để hỏi, hôm qua vì sao cô lại quyết định đến giúp đỡ họ?” Bọn họ đã mở sẵn máy móc, Vạn Tố Y đã không cần chuẩn bị trước cái gì, bọn họ tất nhiên là chuyên môn hơn Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y nghe phóng viên đặt ra câu hỏi, đầu tiên là cười, mặc dù đã biết mục đích đến đây của bọn họ, nhưng cô không biết phải trả lời như thế nào: “Việc này thật khiến cho tối có chút khó giải thích.”

“Làm sao thế? Bởi vì hôm qua ngoại trừ hiện trường ra, còn xảy ra chuyện gì nữa hay sao?” Đám phóng viên quan tâm nhìn miệng không ngừng hỏi Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y lắc đầu, cái đó thì không có gì: “Thật sự rất xin lỗi, tôi nghĩ, nếu như mọi người tới đây hỏi liên quan đến việc là từ thiện, có lẽ tôi có thể giúp được, nhưng về việc của ngày hôm qua thì tôi không muốn nói nhiều.”

“Cái này.... tôi có thể hỏi lí do không?” Phụ trách phỏng vấn Vạn Tố Y không hiểu rõ việc cô không bằng lòng trả lời là vì lí do gì.

“Không có lí do gì cả,là việc của bản thân tôi.” Vạn Tố Y lắc đầu nói với cô, đây cũng không phải việc lớn lao gì: “Nếu như không còn việc gì thì mọi người có thể về, làm phiền mọi người đến đây một chuyến rồi.”

Bất luận như thế nào, Vạn Tố Y vẫn là muốn cảm ơn mấy vị phóng viên này, suy cho cùng cũng cho cô biết được không phải phóng viên nào cũng không có giới hạn.

Vạn Tố Y dường như đã chuẩn bị tốt cho việc không trả lời, phóng viên có hỏi như thế nào cũng không nhận được câu trả lời của cô.

“Vậy tôi có thể hỏi cô một câu cuối cùng?” Nữ phóng viên đứng dậy thu dọn đồ đọc vẫn không chết tâm nhìn Vạn Tố Y lên tiếng.

Mặc dù Vạn Tố Y rất không đồng tình nhưng vẫn gật đầu.

“Việc chìa tay ra giúp đỡ này đối với cô mà nói, suy cho cùng việc to hay việc nhỏ?”

“Tôi chỉ biết là tôi nên giúp đỡ họ.” Nếu như khăng khăng buộc Vạn Tố Y nói ra đây là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì cô thật sự không nói ra được.

Đám phóng viên đã hiểu, gật đầu thu dọn đồ đạc rời đi.

Triệu Địch nhìn đám phóng viên mới đến mà đã đi rồi, nhịn không được mà chạy vào quan sát Vạn Tố Y: “Như thế đã đi rồi sao?”

“Uhm.”

“Phóng vấn xong rồi sao?” Triệu Địch tiến vào văn phòng hỏi Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y lắc đầu: “Không có, chị không tiếp nhận phỏng vấn.”

“Tại sao thế?” Vạn Tố Y giúp đỡ người khác đó là việc tốt, Triệu Địch không hiểu vì sao cô lại không tiếp nhận phỏng vấn.

“Chị có lí do của chị.” Vạn Tố Y ngồi lại vị trí của mình, xem lại bản báo cáo còn đang xem dở.

Nếu như Vạn Tố Y tiếp nhận phỏng vấn, hơn nữa để chuyện phỏng vấn truyền ra ngoài, e là Lương gia và Lý gia sẽ nghĩ khác về cô.

Mặc dù ngoài nhìn vào thì không có gì, nhưng với tính cách xem thường mọi chuyện của Lý Nhược Hàm, cô rất rõ, vẫn là tránh tiếp xúc với người khác là tốt nhất.

Chỉ có điều, Vạn Tố Y không chịu phỏng vấn, không có nghĩa là phóng viên sẽ không viết ra việc này.

Ngày hôm sau, việc Vạn Tố Y ra tay hiệp nghĩa đã xuất hiện trên mặt báo, mặc dù Vạn Tố Y chỉ trả lời phóng viên một câu hỏi, nhưng bọn họ lại viết sống động như thật, nhưng bài báo không có điểm nào là giả, chỉ là miêu tả đại khái vài việc, chủ yếu là viết về Vạn Tố Y.

Sáng sớm, Tôn Ích đọc được tin trên báo, lúc đó Vạn Tố Y đang ăn sáng, cười chuyển tờ báo sang cho cô: “Hôm nay có tin liên quan đến phu nhân, cô xem thử đi.”

Vạn Tố Y ngừng ăn, cầm tờ báo. Tôn Ích cười thành như thế này, làm Vạn Tố Y rất tò mò, trên báo còn có tin gì liên quan đến cô.

Vạn Tố Y lật tờ báo ra xem, điều thu hút cô nhất vẫn một đoạn miêu tả trong báo.

“Cô ấy vác bụng bầu, cười khách sáo từ chối để chúng tôi phỏng vấn, có điều sau khi phóng viên chúng tôi tha thiết yêu cầu, cô ấy vẫn trả lời chúng tôi một câu hỏi.

Chìa tay giúp đỡ người khác là việc to hay việc nhỏ? Cô ấy nói đây là việc cô ấy nên làm, đều là mẹ thì chẳng có gì ghê gớm,làm mẹ rồi thì sẽ đồng cảm với người khác, không chỉ đơn giản đối với con của mình, có nhiều lúc chũng tôi cũng đồng cảm yêu thương và quan tâm những đứa trẻ khác, trên người Vạn Tố Y đều cho chúng tôi có cảm giác như thế. Không vì việc nhỏ mà không để ý, tinh thần lạc quan giúp đỡ người khác này, đáng để chúng ta học tập......”

Trên báo dường như toàn khen Vạn Tố Y, cô đọc xong không giấu được sự ngạc nhiên. Bình thường nếu như cô không tiếp nhận phỏng vấn, những phóng viên đó sớm đã có hướng công kích cô, ở đâu ra mà tán dương cô như thế.

Vạn Tố Y đọc xong, tiện thể đem báo để trên bàn, tiếp tục ăn sáng.

Mạnh Kiều Dịch nghe Vạn Tố Y và Tôn Ích trò chuyện, anh không biết cô được lên báo về việc gì.

Anh cầm tờ báo chỉ đọc một câu, liền cười.

“Anh cười cái gì?” Vạn Tố Y đem cái muỗng ngậm trong miệnh không hiểu nhìn Mạnh Kiều Dịch.

Mạnh Kiều Dịch sờ chóp mũi, nghiêm túc giấu ý cười trong mắt xem báo,bởi vì cái tiêu đề của bọn họ: “Những người này nếu như làm trong công ty giải trí, thì bọn họ sẽ rất biết tạo hình cho nhân vật.”

“Tạo hình nhân vật?” Vạn Tố Y một bên mờ mịt, từ bài báo có thể xem ra là tổ chức của công ty giải trí?

“Em không thấy giống đội thuỷ quân miễn phí sao? Có được bao nhiêu phóng viên có thể viết ra được hình tượng chính nghĩa này.” Mạnh Kiều Dịch không phải đang nói tất cả các phóng đều như thế, thật ra cũng có một số ít rất tốt, chỉ là, miêu tả hình tượng nhận vật tốt như thế này thật không nhiều.

Vạn Tố Y buông bát đũa xuống, mắt nhướng lên: “Anh có ý gì? Lẽ nào em không phải người chính nghĩa?”

Vạn Tố Y không ngốc, cô biết Mạnh Kiều Dịch đang muốn nói gì.

“Anh quên mất nhân vật chính.” Mạnh Kiều Dịch thật sự không có ý ghẹo Vạn Tố Y, nghe Vạn Tố Y phản bác, anh nhịn không được bật cười.

“Quên cái gì?” Vạn Tố Y cảm thấy tại sao bây giờ cô càng không hiểu Mạnh Kiều Dịch đang nói gì?

“Đường đường rất có tinh thần chính nghĩa, tại sao mọi người lại không biết cơ chứ, thông qua sự nhào nặn của truyền thông lập tức nổi tiếng liền.” Mạnh Kiều Dịch không giấu nụ cười trên môi giải thích.