"Em rất lợi hại nhé. Gần đây em đã được ngài Mạnh biểu dương nhiều lần như thế." Vạn Tố Y không chút khách sáo, khen chính mình.
Khóe miệng Mạnh Kiều Dịch hơi cong lên, cười rất cởi mở: "Bà Mạnh nói vậy làm anh cũng thấy mãn nguyện."
"Giống như một giám khảo có tư cách đánh giá xấu tốt của người khác." Mạnh Kiều Dịch tiếp tục mở miệng nói.
"Nếu quả thật có một trận thi đấu, anh nhất định là giám khảo chuyên nghiệp nhất." Vạn Tố Y không phải đang nịnh Mạnh Kiều Dịch, mà anh quả thật có quyền phát biểu như vậy.
Mạnh Kiều Dịch làm việc rất xuất sắc trên phương diện công việc của mình, còn có thể đứng ở góc độ của những người đứng xem nhìn ra vấn đề của người khác, cũng có thể nghĩ được cách giải quyết.
Làm người như vậy, bình thường chắc sẽ không nghe lọt tai đề nghị của người khác, nhưng Mạnh Kiều Dịch lại khác. Chỉ cần là kiến nghị tốt, anh thường có thể vì ý của người khác mà bỏ qua ý của mình, đây là một chuyện khó có được. Chỉ dựa vào điểm này, Vạn Tố Y đã cảm thấy Mạnh Kiều Dịch nhất định sẽ đánh giá người khác rất xuất sắc.
Vạn Tố Y khen xong còn giống như ngại không đủ, nói tiếp: "Nếu như anh mở trường học, em cảm thấy học sinh nghiêm túc nghe giảng đều có thể trở thành chủ xí nghiệp xuất sắc."
"Nếu như người khác nói vậy, anh chắc chắn sẽ cho rằng đối phương đang tâng bốc." Tay Mạnh Kiều Dịch ôm vai Vạn Tố Y khiến cả người cô lọt vào trong lòng mình.
Vạn Tố Y đặt một tay ở trên bụng của mình, cười khẽ và ngẩng đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch: "Nhưng anh biết, vợ anh chỉ biết nói thật thhooi."
"Đúng vậy." Mạnh Kiều Dịch cũng không phản đối lời Vạn Tố Y nói. Anh cúi người, đầu đặt trên đầu cô, tay còn lại đặt lên bàn tay trên bụng cô.
Nhưng vào lúc này, đứa trẻ trong bụng đặc biệt phối hợp mà động vài cái. Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch đều cảm nhận được động tác dưới lớp da.
Vạn Tố Y sửng sốt, ánh mắt Mạnh Kiều Dịch nhìn chằm chằm vào bụng cô không dời.
Đứa trẻ trong bụng Vạn Tố Y không dừng động tác nhỏ của mình, có thể nhìn thấy rõ vết tích nó di chuyển trên bụng cô.
"Anh cảm giác được?" Vạn Tố Y nói nhỏ, giống như sợ làm đứa trẻ giật mình.
Mạnh Kiều Dịch khẽ gật đầu nhưng không nói gì, tất cả sự chú ý đều tập trung ở trên bụng của cô.
Nghịch ngợm quỷ trong bụng chơi cùng cha mẹ một lúc lâu, còn nhích tới nhích lui dưới bàn tay cha mẹ chồng lên nhau.
Tay Vạn Tố Y không hề động đậy, nhưng trái tim không nhịn được liền đập mạnh.
Thời gian vừa rồi làm cho cô có cảm giác đầy đủ. Tuy đứa trẻ còn chưa sinh ra, nhưng đã cảm giác một nhà ba người hoàn chỉnh.
"Con nhất định là một đứa trẻ khỏe mạnh." Trong lời nói của Mạnh Kiều Dịch mang theo hi vọng nói không lên lời.
"Anh không cảm thấy con quá nghịch ngợm à?" Vạn Tố Y khẽ cười, hỏi.
Mạnh Kiều Dịch lắc đầu, trả lời rất chắc chắn: "Không đâu, đứa trẻ nghịch ngợm một chút mới tốt."
Hài tử nghịch ngợm luôn dễ dàng phát hiện ra cách để sống vui vẻ. Mạnh Kiều Dịch không hy vọng quá cao vào con mình. Anh cũng sẽ cố gắng khiến cho con của mình được đầy đủ. Anh chỉ hy vọng đứa trẻ vui vẻ là được rồi.
"Hi vọng anh có thể được như ý." Vạn Tố Y không cảm giác được đứa nhỏ này là nghịch ngợm hay trầm tĩnh, chỉ có thể chúc phúc Mạnh Kiều Dịch.
Trong giọng nói của Mạnh Kiều Dịch rất xác định: "Nhất định là vậy. Lần trước cảm giác của anh rất mãnh liệt, cuối cùng thành công cưới được em. Lần này chắc cũng vậy."
"Lần trước? Lúc nào vậy?" Nghe Mạnh Kiều Dịch nói vậy, hình như có câu tình tiết.
Vạn Tố Y muốn nghe xem trong này rốt cuộc có chuyện gì.
"Lần đầu tiên khi thấy em." Trong nụ cười của Mạnh Kiều Dịch có phần hồi ức hiếm thấy.
"Lần đầu tiên sao?" Vạn Tố Y có chút không dám tin nhìn Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch khẽ đáp lên tiếng, xem như khẳng định: "Đúng, lần đầu tiên thấy em, anh đã biết mình sẽ cưới em."
"..."
Vạn Tố Y nhớ anh đã nói qua về lần đầu tiên, cho dù cô không nhớ, anh cũng sẽ nói với cô.
Khi đó Mạnh Kiều Dịch không ghét mình, chắc đó là lý do lớn nhất để anh cưới mình.
"Rất nhiều người sẽ lập tức động lòng với gương mặt xinh đẹp, với một trạng thái nào đó của người phụ nữ, nhưng anh lại bị ánh mắt của em thu hút." Mạnh Kiều Dịch không ghét cô, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, anh biết về sau anh nhất định sẽ thích cô.
Vạn Tố Y nghe Mạnh Kiều Dịch nói vậy, cô cười càng thêm dịu dàng: "Mắt của em à? Tại sao anh lại bị mắt thu hút?"
Lần đầu tiên Mạnh Kiều Dịch nhìn thấy Vạn Tố Y, cô không trang điểm, cô tự cho là mắt mình cũng không đẹp lắm. Cho nên cô không biết vì sao mắt của mình sẽ thu hút được anh.
"Anh không biết, chỉ cảm thấy trong ánh mắt có rất nhiều thứ không giống với những người khác, ôn hòa lại lạnh lùng." Bảo Mạnh Kiều Dịch hình dung, anh thật sự không biết nên nói thế nào, nhưng ánh mắt Vạn Tố Y giây phút đó đã in sâu trong đầu anh.
Vạn Tố Y nghe Mạnh Kiều Dịch nói. Lúc này đứa trẻ trong bụng của mình đã yên tĩnh trở lại: "Anh xem, anh nói chuyện nhàm chán tới mức con không muốn nói chuyện nữa rồi này."
"Đấy là con hiểu cách đúng mực, khi cha mẹ thân thiết thì nên tránh né." Mạnh Kiều Dịch rất hài lòng vỗ nhẹ vào bụng Vạn Tố Y vài cái.
Đứa trẻ trong bụng của Vạn Tố Y giống như đáp lại Mạnh Kiều Dịch, cũng cử động vài cái, cảm giác giống như cha và con đang vỗ tay tán đồng vậy.
Vạn Tố Y không nhịn được than thở: "Vậy thì phải làm thế nào đây? Còn chưa sinh ra, nhưng đã muốn một lòng với ngài Mạnh rồi."
Như vậy về sau không phải Vạn Tố Y sẽ bị hai người này xa lánh sao?
"Con một lòng với anh không tốt à? Về sau hai cha con anh sẽ bảo vệ em." Mạnh Kiều Dịch an ủi Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y cười rất ngọt ngào. Cô đã có thể tưởng tượng được cảnh về sau hai cha con bảo vệ mình, nhưng cô vẫn có chút không cam lòng: "Đều nói con trai là người yêu của mẹ kiếp trước, con gái là người yêu của cha kiếp trước, nhưng vì sao em cảm thấy cho dù là con trai cũng là tình nhân của anh vậy?"
Với lời bảo vệ của Mạnh Kiều Dịch vừa rồi, Vạn Tố Y nghĩ tới cậu bé, nhưng nhìn tình hình bây giờ thế này, rõ ràng con trai sẽ thân thiết với anh rồi.
"Không tốt sao? Về sau em làm mẹ cũng thoải mái hơn một chút còn gì?" Mạnh Kiều Dịch than khẽ, rất xúc động mở miệng.
Đứa trẻ thân thiết với ai thì người đó mệt nhất. Mạnh Kiều Dịch thà để con thân thiết với mình, như vậy Vạn Tố Y cũng không cần khổ cực nữa. Cho nên với cục diện bây giờ như vậy, Mạnh Kiều Dịch vẫn rất vui mừng.
Mạnh Kiều Dịch nói vậy làm cho chút không vui trong lòng Vạn Tố Y cũng biến mất: "Vậy sau này trọng trách người cha bỉm sữa đành phải giao cho anh thôi."
Bây giờ, bọn họ hình như quyết định chuyện gì, sẽ nhiệt tình bắt tay vào thu xếp.
Dáng vẻ Vạn Tố Y căn dặn rất không đơn thuần, Mạnh Kiều Dịch đáp ứng cũng rất trịnh trọng: "Được, em chịu trách nhiệm mang thai mười tháng, chuyện sau đó cứ giao cho anh."