Nguyễn Ca nhún vai, không để ý tới lời Dư Thiệu Lâm nói.
"Nhưng cay độc cũng tốt, sẽ không trêu chọc người khác." Dư Thiệu Lâm nói, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Đàn ông trong giới này đều thích tìm trứng gà có vết nứt. Bình thường bọn họ sẽ không trêu chọc vào những người phụ nữ không dễ chọc.
Nguyễn Ca không dễ trêu chọc, cũng không có ong bướm chủ động thân thiết, đây cũng là chuyện tốt đối với Dư Thiệu Lâm.
Cô nghiêng đầu về phía Dư Thiệu Lâm cười không có ý tốt: "Nhưng tôi chỉ như vậy với anh thôi."
"..."
Lập tức, Dư Thiệu Lâm không cười nổi nữa.
Ý của cô là cô có thể tươi cười với tất cả đàn ông, chỉ khó chịu với duy nhất Dư Thiệu Lâm. Cô không phải cay độc với tất cả mọi người, mà chỉ cay độc với một mình Dư Thiệu Lâm.
Ai nghe thấy lời này cũng sẽ không vui mừng, nhưng Dư Thiệu Lâm bị Nguyễn Ca cho nhiều lần đinh mềm, lúc này chỉ thất thố vài giây nhưng cũng biết cách an ủi mình: "Điều này chứng minh cảm giác của em với anh không tầm thường."
Chỉ đối với một mình hắn như vậy, ở trong lòng cô, hắn chắc cũng là một tồn tại không tầm thường đúng không?
"Đúng vậy, quả thật không tầm thường, từ trước đến nay tôi chưa từng ghét một người nào như vậy." Nguyễn Ca nhún vai, lời nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng đặc biệt tổn thương người khác.
Dư Thiệu Lâm nghiêng người đứng ở trước xe, nụ cười trên mặt có phần gượng gạo: "Tạm thời không nói những chuyện này nữa, đi thôi, anh mời em ăn khuya."
"Dư Thiệu Lâm, anh biết tôi sẽ từ chối." Có đôi khi Nguyễn Ca cũng rất bội phục Dư Thiệu Lâm, cho dù cô từ chối hắn nhiều lần như vậy, hắn hình như đều không có cảm giác.
"Nguyễn Ca, em cũng biết anh có cách làm cho em lên xe." Dư Thiệu Lâm ít nhiều đã mất kiên nhẫn, nhíu mày mở miệng.
Trên mặt cô cũng không có quá nhiều cảm xúc, cô tin Dư Thiệu Lâm có cách. Nhưng cuối cùng là cách gì thì cô vẫn muốn nghe thử.
Cảm giác mỗi lần bị hắn uy hiếp cũng không có gì hơn, nhưng nếu như cô biết mỗi lần hắn uy hiếp là cái gì, lâu dài, Nguyễn Ca có thể khắc phục, sẽ không bị hắn uy hiếp nữa.
"Tôi không lên." Nguyễn Ca từ chối.
Lúc này Dư Thiệu Lâm đã mở cửa xe của mình, quay lưng về phía Nguyễn Ca và nói: "Em muốn cho mọi người biết chúng ta từng kết hôn? Anh không ngại để lộ giấy kết hôn của chúng ta ra."
"..."
Nguyễn Ca khẽ nhíu mày. Cho dù bọn họ ly hôn, cho dù rất nhiều người biết trước kia bọn họ có quan hệ thân mật, nhưng hẳn không có người nào suy đoán quan hệ bọn họ là quan hệ hôn nhân.
Nếu như để cho mọi người biết bọn họ từng kết hôn sẽ không phải là tin tức có lợi cho Nguyễn Ca, cũng không có lợi cho Dư Thiệu Lâm. Nhưng cô biết, vì ép cô, Dư Thiệu Lâm vẫn có thể làm được.
Dư Thiệu Lâm quay đầu, nhìn chằm chằm Nguyễn Ca không bỏ lỡ bất kỳ cảm xúc nào trên mặt cô. Một lúc sau, hắn mỉm cười thản nhiên: "Anh đã đặt được chỗ rồi, chúng ta đi ăn món ăn thích."
Nguyễn Ca lạnh lùng nhìn Dư Thiệu Lâm, cô rất không thích cách tát một cái rồi cho một quả táo của hắn.
Nhưng... Nguyễn Ca lại chỉ đành phải thỏa hiệp.
Cô không trả lời Dư Thiệu Lâm, nhưng đã lên xe.
Nụ cười trên mặt Dư Thiệu Lâm càng rạng rỡ hơn và lên xe ngay sau dó.
Đối với Nguyễn Ca, chỉ cần ăn cơm ngon, ăn gì cô cũng không để ý. Nhưng chỉ cần là ăn với Dư Thiệu Lâm thì cơm có ngon mấy, cô cũng ăn không vào. Gương mặt Dư Thiệu Lâm đã đủ làm cho cô ăn mất ngon.
Nhưng Dư Thiệu Lâm lại không biết điều này. Lúc ăn cơm, hắn đặc biệt quan tâm Nguyễn Ca, cố gắng gắp những món trước đó cô thích ăn.
"Tôi no rồi." Nguyễn Ca không ăn gì, giọng điệu không vui nói.
Dư Thiệu Lâm gật đầu. Cô còn tưởng là thế là xong, không ngờ hắn lại nói: "Em no rồi thì gắp cho anh đi."
"Anh nói gì?" Nguyễn Ca còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
"Gắp cho anh." Dư Thiệu Lâm bắt chéo hai tay ở trên bàn, gương mặt đẹp trai đã dịch sát về phía Nguyễn Ca, đồng thời há miệng ra.
Nguyễn Ca nhìn gương mặt của hắn với vẻ ghét bỏ, căn bản sẽ không gắp cho hắn: "Anh bị tàn phế sao?"
"Vậy em bị tàn phế sao?" Gần đây Dư Thiệu Lâm hình như đặc biệt thích hỏi ngược vấn đề của người khác.
Nguyễn Ca cho hắn một ánh mắt xem thường, rất mất hứng nói: "Vậy anh tàn phế sao?"
"Tôi sống rất tốt." Cô buông tay cười, hoàn toàn là ngây thơ.
Môi Dư Thiệu Lâm đột nhiên cong lên lộ ra vài phần tà ác: "Bỏ vai diễn, anh vẫn có thể tin được."
"Bỏ vai diễn? Tôi sống..." Nguyễn Ca theo bản năng muốn ghép lại, nhưng mới nói ra miệng hai chữ đã nuốt lời định nói lại, vẻ mặt ngược lại không đỏ, chỉ ít có thêm chút xấu hổ: "Có phải anh muốn chết không hả?"
Dư Thiệu Lâm nhún vai, cười: "Xin lỗi, bởi vì phát hiện em sống bỏ vai diễn, anh không muốn thử cái khác với em nữa."
"Dư Thiệu Lâm!" Nguyễn Ca nghiến răng nghiến lợi, cho nên bây giờ Dư Thiệu Lâm đang đùa giỡn cô sao?
Thấy Nguyễn Ca có phần muốn phát điên, Dư Thiệu Lâm cười ra tiếng, sau cũng không cần cô đút cho mình ăn nữa, tự mình cầm đũa lên gắp thức ăn cho mình.
Dù nói thế nào đi nữa trước đây hai người cũng là vợ chồng, tất nhiên tiếp xúc thân mật rất nhiều, bây giờ cho dù trở về điểm ban đầu, nhưng Nguyễn Ca cũng không lúng túng tới mức ăn không nổi một miếng cơm.
Cho dù ăn không thấy ngon, Nguyễn Ca ra sức lùa thức ăn vào trong miệng.
Nói là ăn khuya nhưng cô còn ăn nhiều hơn cả bữa tối.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Ca không nói thừa, trực tiếp đứng lên: "Tôi ăn xong rồi, bây giờ có thể đi được chưa?"
"Bây giờ sao?" Dư Thiệu Lâm giơ tay liếc nhìn đồng hồ như đang tính toán thời gian cô ăn cơm.
Nguyễn Ca khoanh hai tay trước ngực cúi đầu nhìn Dư Thiệu Lâm, không trả lời hắn, vừa vặn trông rất lưu manh.
"Anh đưa em đi." Dư Thiệu Lâm lau tay rồi đứng lên.
Nguyễn Ca liếc nhìn ngoài nhà hàng, lúc này đã hai giờ sáng, Nguyễn Ca muốn gọi xe cũng khó, mặc dù không tình nguyện nhưng cô vẫn gật đầu.
Dư Thiệu Lâm đỗ xe ở hơi xa, hai người đi thẳng tới bãi đỗ xe, nhưng mãi vẫn không đến nơi.
"Có thật sự xa như vậy sao?" Nguyễn Ca đi một lúc thì nghi ngờ hỏi Dư Thiệu Lâm.
Dư Thiệu Lâm nói rất khí thế: "Đúng, vừa rồi bảo em xuống xe, anh đi xe đỗ, tôi tốn bao nhiêu thời gian mới đi tới, em cũng biết mà."
Nguyễn Ca không phản đối, bởi vì cô thật sự phải chờ trong nhà hàng rất lâu mới thấy hắn tới.
"Trước đây, lúc chúng ta cùng quay phim, em nhớ nhất là chuyện gì?" Dư Thiệu Lâm đột ngột hỏi Nguyễn Ca.
Nguyễn Ca sửng sốt, nghiêng đầu nhìn chăm chú về phía Dư Thiệu Lâm. Những lời tán tỉnh như vậy thật không giống với vấn đề hắn sẽ hỏi.
"Không biết." Nguyễn Ca cũng không nghĩ, không hề nhớ lại đã nói: "Quá lâu nên tôi quên hết rồi."
Dư Thiệu Lâm đút hai tay ở trong túi và cười cay đắng. Hắn biết Nguyễn Ca không quên, chẳng qua không muốn nhớ lại chuyện có liên quan đến mình.