Lương Dần không nói gì, Lý Nhược Hàm có thể ý thức được mình nơi nào nói sai rồi, lập tức lại tiếp lên khuôn mặt tươi cười: "Buổi chiều chúng ta cùng đến chỗ cha nhé. Cha nói muốn chúng ta qua đó, có thể có chuyện gì cần bàn."
"Anh biết rồi." Lương Dần đáp ứng, coi như trước đó Lý Nhược Hàm chưa nói gì.
Cô ta thoáng cười, có chút hài lòng về thái độ của Lương Dần.
"Nhược Hàm, con cũng ăn ít thịt dê đi, mùa đông thịt dê có lợi cho phụ nữ." Tào Lan rất khách sáo gắp thức ăn cho Lý Nhược Hàm và nói.
Mấy ngày nay Lý Nhược Hàm đối xử với Tào Lan không tệ, bà ta biết nên cũng tốt với cô ta hơn.
Lý Nhược Hàm vốn muốn ở trước mặt Lương Dần cảm ơn Tào Lan, nhưng ngửi thấy mùi thịt dê cho bà ta gắp qua, cô ta liền thấy buồn nôn.
"A..." Sắp đưa miếng thịt dê tới miệng, cô ta không nhịn được suýt phun ra.
"Sao vậy?" Tào Lan không hiểu, Lý Nhược Hàm, căn bản không biết cô ta làm sao.
Lý Nhược Hàm thả miếng thịt dê xuống, vốn không định ăn tiếp, muốn ép xuống cơn buồn nôn này. Nhưng chẳng bao lâu, mùi khó ngửi làm cho cô ta căn bản không thể kìm chế được nữa.
Cuối cùng Lý Nhược Hàm vội vàng thả chén đũa xuống, chạy ào nhà vệ sinh.
Tào Lan cũng để chén đũa xuống, lo lắng nhìn về phía phòng vệ sinh hỏi: "Cô ta làm sao vậy?"
"Chúng ta ăn trước đi." Lương Dần hình như không quan tâm xem Lý Nhược Hàm thế nào, gắp thức ăn cho Tào Lan và nhắc bà ta ăn cơm, thậm chí cũng không nhìn về phía phòng vệ sinh.
Tào Lan có chút bất an nhìn chằm chằm vào cửa phòng rửa tay, một lúc lâu, giống như chợt nghĩ ra, nhìn Lương Dần hỏi: "Con nói xem, Nhược Hàm có phải đã có rồi không?"
"Có gì chứ?" Lương Dần đang ăn cơm, thờ ơ hỏi, căn bản không quan tâm.
"Hi." Tào Lan đánh một cái vào tay Lương Dần, bảo hắn nghiêm túc nghe mình nói: "Ý của mẹ là có phải cô ta đã có thai không?"
"..."
Một câu nói làm cho Lương Dần lập tức sửng sốt, nhìn Tào Lan với ánh mắt đờ đẫn.
Tào Lan nhìn ánh mắt của Lương Dần thì biết hắn vui mừng, không khỏi cười rạng rỡ: "Mẹ thấy hẳn là đúng rồi. Gần đây không phải tâm trạng cô ta vẫn không tốt còn gì? Lại thêm các con cũng đã cưới gần hai năm, cũng đã đến lúc co con rồi."
Tào Lan nói vậy chẳng khác nào cho Lương Dần một viên thuốc an thần, nhưng hắn trước sau không nói gì.
Lý Nhược Hàm ở nhà vệ sinh nôn một lúc lâu, đợi đến khi đi ra, Tào Lan nhiệt tình đón: "Nhược Hàm, con đỡ chút nào chưa? Có còn thấy khó chịu nữa không?"
Tự nhiên Tào Lan nhiệt tình một cách khó hiểu như vậy làm Lý Nhược Hàm không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lý Nhược Hàm ngồi vào chỗ của mình nhưng không ăn thêm một miếng thịt dê nào, Tào Lan lập tức đổi đĩa thịt dê về phía bên mình: "Không ngửi được thì đừng ăn, con ăn thứ mình thích là được."
"Cảm ơn mẹ." Ở trước mặt Lương Dần, Tào Lan đều sẽ nhiệt tình với Lý Nhược Hàm như vậy, cô ta vẫn thường khác sáo, tránh làm Lương Dần không vui.
Tào Lan lo lắng lại do dự nhìn Lý Nhược Hàm, hình như có lời muốn nói, nhưng mãi không nói ra.
Lý Nhược Hàm đặc biệt không thích bộ dạng này của bà ta, nhưng vì có Lương Dần ở đây nên không tiện nói gì.
"Nhược Hàm, mẹ có chuyện muốn hỏi con." Một lúc lâu, Tào Lan vẫn không nhịn được tò mò, hỏi thăm.
"Chuyện gì?" Lý Nhược Hàm cười nhưng không thật lòng.
Từ trước đến nay cô ta và Tào Lan không có gì để nói, nếu không phải là bởi vì Lương Dần ngồi ở đây, cô ta thậm chí cũng không muốn nói một câu nào với bà ta cả.
Tào Lan thấy tâm trạng của Lý Nhược Hàm không tệ lắm, lập tức dò hỏi: "Tháng này, con chưa thấy tới ngày đúng không?"
"..." Lý Nhược Hàm đột nhiên nhìn về phía Tào Lan, thầm giật mình kinh ngạc, không biết Tào Lan có ý gì.
"Con trả lời mẹ xem đúng không?" Tào Lan không thấy Lý Nhược Hàm trả lời thì hỏi lại.
Lý Nhược Hàm còn chưa hiểu được mục đích của Tào Lan nên không dám nói: "Sao vậy?"
Tào Lan cho rằng Lý Nhược Hàm không biết rõ ràng tình trạng của mình, mỉm cười và nói: "Tôi thấy bộ dạng này của con, có lẽ mang thai rồi."
Khi nghe được hai chữ mang thai, Lý Nhược Hàm suýt nữa làm rơi cả đũa.
Lý Nhược Hàm nắm chặt chén đũa trong tay mình, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Không, mấy hôm trước con vừa hết xong, làm sao có thể mang thai được."
Thời điểm này, cô ta tuyệt đối không thể mang thai được.
Hai tháng nay, cô ta và Lương Dần vẫn luôn giận dỗi, hai người gần như không ở cùng một phòng, càng chưa nói tới có con. Nếu như lúc này cô ta mang thai, Lương Dần chắc chắn biết đứa nhỏ này không thể là của hắn.
Tào Lan nghe cô ta nói vậy thì có hơi thất vọng: "Hóa ra là vậy... Mẹ còn tưởng rằng..."
Bà còn tưởng rằng mình sẽ nhanh chóng có thể ôm cháu, nhưng xem ra còn phải chờ thêm.
Nghe Lý Nhược Hàm trả lời, phản ứng của Lương Dần rất kỳ lạ, cũng không cảm thấy mất mát và thất vọng mà trái lại thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ, ăn cơm đi."
"Ôi." Tào Lan vội vàng thu vẻ tiếc nuối trên mặt mình.
Trên bàn cơm không có người nào nói chuyện, Lý Nhược Hàm lại hơi bất an. Tháng này của cô còn chưa tới... chẳng lẽ cô ta thật sự mang thai?
Lý Nhược Hàm rất hoảng hốt, nếu không phải Tào Lan và Lương Dần đang mải ăn cơm, nếu không có thể thấy tay cô ta run rẩy rất lợi hại.
Không được, cô ta phải tranh thủ đi kiểm tra, nếu như thật sự mang thai thì không thể giữ nó lại được!
Bất kể thế nào, Lý Nhược Hàm cũng không thể để cho Lương Dần biết mình có quan hệ với người đàn ông khác trong lúc này. Tình cảm giữa vợ chồng bọn họ vốn không tốt, nếu còn thêm chuyện này, sợ rằng sẽ ly hôn mất.
Lý Nhược Hàm nhất định sẽ bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, trước khi bọn họ phát hiện, cô ta phải đi kiểm tra rõ ràng.
Bữa ăn cơm rất yên lặng, buổi chiều, cô ta và Lương Dần đi tới nhà họ Lý.
Từ trước đến nay, Lương Dần ở nhà họ Lý đều không có địa vị gì, cho dù đi tới nhà họ Lý cũng không có ai để ý. Người của Lý gia không giống như là họ hàng, khi gặp mặt chào hỏi, những người này nhìn thấy hắn chỉ hận không thể giẫm hắn dưới chân mình, bọn họ trước sau không thèm để ý tới hắn.
Lý Nhược Hàm luôn nói rất yêu Lương Dần, nhưng những điều này làm cho hắn thêm tự ti, cô ta vô thức đã quen với điều đó. Lúc đầu cô ta còn có thể tranh luận vài câu, sau đó thì không để ý tới ánh mắt của người nhà nữa, đến bây giờ cũng không cảm thấy ánh mắt của người nhà như vậy có gì không ổn.
Lý Đức Nghĩa bảo Lương Dần tới cũng không có chuyện gì, chẳng qua chỉ hỏi thăm mấy vấn đề của công ty, nghĩ hắn và Lý Nhược Hàm đã lâu không về ăn cơm nên thuận tiện giữ lại ăn một bữa.
Một năm nay, Lý Đức Nghĩa đã thay đổi cách nhìn về Lương Dần, ít nhiều tin tưởng hắn có thể thật lòng với nhà họ Lý, nhưng cho dù cách nhìn nhận có thay đổi thì không tốt hơn, vẫn gọi tới gọi lui, chỉ coi hắn như một con chó trung thành. Trên thực tế, ông ta căn bản không biết hắn còn phức tạp hơn ông ta nghĩ nhiều.