Ông Xã Hợp Đồng

Chương 469




Trên thực tế, thật sự có chuyện lớn phát sinh, nhưng không liên quan đến Vạn Tố Y, mà chỉ liên quan đến Lý Nhược Hàm. Nhưng cô ta vẫn chẳng hay biết gì.

Ngay cả khi dọn nhà, Lý Nhược Hàm cũng không biết. Lương Dần thu xếp cho cô ta ra ngoài du lịch ba ngày, sau khi về đến nhà mới phát hiện có rất nhiều người tới khuân đồ. Lý Nhược Hàm giật mình, lập tức hỏi công nhân dọn đồ: "Các anh làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt mà to gan tới nhà người khác vác đồ như vậy à? Các người có tin tôi báo cảnh sát không?"

Những công nhân này vốn dọn nhà cũng rất mệt, bởi vì Lý Nhược Hàm đi ra cản đường nên bọn họ tức giận: "Cô là ai chứ?"

"Tôi là chủ nhà này!" Lý Nhược Hàm nói rất chắc chắn.

"Thật khéo, chính là chủ nhà bảo chúng tôi chuyển đồ. Các người không thương lượng với nhau sao?" Công nhân phản bác cũng mạnh mẽ không kém.

Lý Nhược Hàm sửng sốt. Sao có thể như vậy? Nhưng dáng vẻ đám người kia vô cùng khí thế, căn bản không giống như nói dối.

"Các người chờ một lát, để tôi đi hỏi đã." Lý Nhược Hàm nói xong thả hành lý của mình xuống và đi về phía phòng của Tào Lan.

Tào Lan đang ở trong phòng thu dọn, thấy Lý Nhược Hàm trở về thì trên mặt vui mừng: "Nhược Hàm về rồi à? Sao rồi, con đi chơi với bạn có vui không?"

"Mẹ, có chuyện gì vậy? Sao lại có người vác đồ ra?" Lý Nhược Hàm nhíu mày, vẻ mặt không hiểu hỏi.

Tào Lan cũng sững sờ, mở miệng nói: "Chẳng lẽ con không biết chuyện chúng ta sắp dọn sang nhà lớn sao?"

"Nhà lớn nào chứ?" Lý Nhược Hàm nhíu mày, trên mặt càng lộ vẻ khó hiểu.

"Kỳ lạ thật, A Dần nói sẽ tự mình kể với con, muốn để con ngạc nhiên mà. Chính là A Dần đã mua một biệt thư lớn trong khu biệt thự cao cấp đấy, con không biết à?" Tào Lan kỳ lạ khi thấy Lương Dần không nói gì, khi thấy bất ngờ này cũng không giấu được nữa thì quyết định trực tiếp nói cho Lý Nhược Hàm biết.

"Thật vậy sao?" Lý Nhược Hàm hơi bất ngờ, đồng thời có chút lo lắng. Nếu muốn cô ta ngạc nhiên, vì sao Lương Dần không nói cho cô biết chứ?

Hắn rõ ràng biết hôm nay cô ta sẽ về, hắn không nói trước cho cô ta biết, không phải là tương đương với không định thông báo cô ta sao?

Lý Nhược Hàm suy nghĩ nhiều làn, lập tức sững sờ. Lắc đầu cố an ủi mình. Có thể Lương Dần chỉ quên mà thôi...

"Sao vậy? Con đau đầu à?" Tào Lan thấy Lý Nhược Hàm lắc đầu thì hơi lo lắng hỏi.

Lý Nhược Hàm khẽ cười, áy náy nói: "Không, vậy để con đi thu dọn đồ đạc trước, nếu không không kịp."

"Được, nếu cần giúp một tay thì cứ gọi mẹ." Tào Lan dịu dàng cười, đối xử Lý Nhược Hàm rất ôn hòa.

Trước đây Tào Lan đối xử Lý Nhược Hàm không kém, kể từ khi biết cô ta có thai thì càng tốt hơn.

Lý Nhược Hàm tất nhiên biết vì sao Tào Lan đối xử với cô ta tốt hơn trước đây, đơn giản là vì đứa bé trong bụng cô ta. Cho nên, bất kể thế nào Lý Nhược Hàm cũng phải bảo vệ được đứa bé này, bằng không cô ta sẽ mất tất cả địa vị trong nhà này.

Lý Nhược Hàm ưỡn bụng lên tầng, cô ta vừa mới chuẩn bị thu dọn hành lý liền nghe được tiếng Lương Dần trở về.

Tào Lan đang nói chuyện với Lương Dần ở dưới tầng, trong giọng nói rất vui mừng.

Tào Lan đã khác trước rất nhiều, nhưng không giấu được chút hư vinh trong xương tủy, biết Lương Dần mua một căn nhà lớn hơn nữa, trong lòng bà ta thấy rất thỏa mãn, cảm thấy con trai mình có tiền đồ, không làm bà ta phải mất mặt.

Bà ta thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Cháu gái học hành ổn định, sự nghiệp của con trai thì phát triển không ngừng, ngay cả con dâu vẫn điêu ngoa cũng bắt đầu đối xử tốt với mình, đồng thời trong nhà sẽ nhanh chóng đón một đứa cháu trai, cuộc sống hoàn hảo như vậy, bà ta cũng không thể không vui được!

Nhưng điều làm Tào Lan mới cảm thấy hạnh phúc không lâu, sẽ nhanh chóng bị tan biến.

Lúc này, Lý Nhược Hàm nghe được giọng nói của Lương Dần đã từ trên tầng đi xuống, trên mặt vẫn tươi cười: "Mua nhà là chuyện lớn như vậy, sao anh không nói gì với em?"

"Mẹ, mẹ dẫn Kha Kha ra ngoài ăn chút gì đi, hôm nay không cần phải để ý tới chuyện trong nhà đâu. Vừa lúc cô bé muốn đi công viên giải trí lâu rồi, trợ lý của con đang chờ ở bên ngoài, đợi lát nữa hai người đi với con bé tới công viên giải trí chơi một lát." Lương Dần đưa tấm thẻ của mình cho Tào Lan, giọng nói nghe rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

Tào Lan phát hiện Lương Dần hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng hắn rõ ràng có thái độ "không cho phép hỏi", bởi vậy Tào Lan nhìn con trai đã vài lần muốn nói nhưng đành thôi, nhận lấy tấm thẻ trong tay Lương Dần và dẫn theo Kha Kha ra ngoài như yêu cầu của hắn.

Lý Nhược Hàm cũng nhận thấy bầu không khí có phần khác thường thì tươi cười có chút ngượng ngùng và lấy lòng tới gần Lương Dần, chủ động nắm lấy cánh tay của hắn: "Em nghe mẹ nói, anh muốn làm em bất ngờ về chuyện mua nhà à?"

"Thật ra, nhà của chúng ta bây giờ rất tốt, chúng ta ở đây lâu như vậy, em cũng có tình cảm, bây giờ bảo em dọn đi, em cũng thấy có chút luyến tiếc..."

Lúc này, Lý Nhược Hàm ngược lại tỏ ra hiền lành, nhưng Lương Dần không hề xúc động.

Hắn cúi đầu liếc nhìn bàn tay cô ta đang khoác lấy cánh tay mình, vẻ mặt không đổi hất ra: "Giữa chúng ta còn cần phải ngạc nhiên sao?"

"Không cần, chúng ta đã là vợ chồng còn cần ngạc nhiên làm gì chứ! Hơn nữa, chúng ta cũng sắp làm cha mẹ rồi." Lý Nhược Hàm nói xong lại vô thức sờ bụng mình, bộ dạng người mẹ đầy yêu thương.

Thấy trên mặt Lý Nhược Hàm tươi cười, Lương Dần lại cười đầy châm chọc đi tới trước hai bước và kéo dài khoảng cách với cô ta.

"Suy nghĩ của tôi và cô không giống nhau, tôi nói là mỗi lần ngạc nhiên trong miệng cô, đến cuối cùng đều thay đổi ý nghĩa. Hôm nay, tôi cũng cho cô một sự ngạc nhiên như vậy, cho cô nhận một chút cảm xúc của tôi trong mấy năm qua." Trên mặt Lương Dần dần dần hiện lên vẻ tươi cười.

Lý Nhược Hàm vẫn chưa nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Lương Dần, trong vẻ tươi cười vẫn có chút ngượng ngùng, còn tưởng rằng Lương Dần muốn cho cô ta một sự ngạc nhiên đặc biệt nào đó.

"Ký tên đi." Rất nhanh, Lương Dần lại rút ra một tập tài liệu đưa đến trước mặt cô ta. Cô ta còn chưa hiểu chuyện gì, tưởng Lương Dần cho mình sự "ngạc nhiên", về phần là dạng ngạc nhiên thế nào? Ví dụ như, nhà mới mua được viết dưới tên của cô ta. Lý Nhược Hàm không tham tiền, nhưng thích Lương Dần dùng cách như vậy để biểu đạt sự coi trọng đối với mình. Thật ra, bất kể Lương Dần dùng cách gì để biểu đạt với cô ta, cô ta đều thích.

Về phần Lương Dần sẽ cho mình ngạc nhiên gì, Lý Nhược Hàm hoàn toàn không cảm thấy giật mình. Dù sao cô ta sắp sinh con trai cho nhà họ Lương, nhà họ Lương đối xử tốt với cô ta cũng là chuyện nên làm.

"Cái gì vậy?" Trên mặt Lý Nhược Hàm vẫn tươi cười e thẹn, đầu ngón tay mở tài liệu ra một cách tao nhã.

Nhưng mấy chữ lớn trên tập tài liệu làm khiến cho cô ta há hốc mồm, không còn cười nổi nữa.

Lý Nhược Hàm không thể tin được ngẩng đầu nhìn Lương Dần: "Anh... có phải anh đưa nhầm đồ cho em không?"

"Bằng cấp của cô là giả, nhưng chẳng lẽ không nhận ra nổi mấy chữ này sao?" Giọng nói của Lương Dần rất lạnh.