Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 127: Túi tiền nhỏ của đứa bé




Cố Bối Bối lắc lắc đầu, nói có chút cô đơn: "Mẹ thường xuyên nói với chúng cháu rằng, không nên gây thêm phiền toái cho người khác. Chúng cháu biết chú rất bận rộn, cho nên chúng cháu đi đến đây để thăm chú là được rồi."

"Đến khi chúng cháu tiết kiệm đủ tiền, còn có thể đến đây để thăm chú hay không?" Cố Bảo Bảo buông thõng đầu cúi nhìn ở trên bàn, chỉ sợ Vũ Thiên cự tuyệt thỉnh cầu của mình.

"Đồ ngốc ạ, " Vũ Thiên nhẹ nhàng xoa xoa tóc của Cố Bảo Bảo, "Khi nào các cháu nhớ chú, thì cứ đến đây thăm chú, còn khi chú có thời gian cũng sẽ đi đến đó để gặp các cháu."

Hai đứa trẻ xoa xoa cái mũi, nén nhịn lại nước mắt nhìn Vũ Thiên cười cười. Cố Bối Bối cẩn thận đánh giá lại Vũ Thiên. Khi nhìn thấy Vũ Thiên mặc chiếc áo dệt kim cổ chữ V màu trắng, chiếc quần đen dài hưu nhàn, mắt không khỏi lấp lánh nói: "Chú rất đẹp trai đấy nhé!"

"Cháu nói cái gì đó? Trước kia chú không đẹp trai hay sao?" Vũ Thiên không vừa lòng nhíu mày lại.

"Sự việc là như thế này?" Cố Bối Bối nghiêng đầu, nghĩ nửa ngày mới tìm được tìm từ nói, "Lúc trước thoạt nhìn chú thấy rất đứng đắn, bây giờ nhìn lại thì lại không được đứng đắn lắm."

Vũ Thiên nghe thấy Cố Bối Bối lại nói ra câu nói hình dung bản thân mình như vậy, có chút dở khóc dở cười hỏi: "Cái từ 'Đứng đắn' này, là ai đã nói cho cháu nghe?"

"Mẹ cháu ạ! Có một lần mẹ cháu mặc thật đẹp, lập tức liền nói mình mặc rất đẹp, rất đứng đắn, liền thấy rất không hài lòng. Kết quả mẹ cháu liền thay đổi một bộ quần áo khác, nhìn rất hấp dẫn , nhất định như vậy là 'không đứng đắn' đúng không ạ?" Cố Bảo Bảo nghi ngờ nhìn Vũ Thiên.

Vũ Thiên nghẹn họng. Năng lực suy diễn của hai đứa nhỏ, suy một ra ba như vậy thật sự khiến cho người ta phải kinh người. Vũ Thiên kinh hãi đến mức ngũ tạng lục phủ đều đau nhức. Xem ra người mẹ của bọn trẻ này thật sự là một người cực kỳ tài giỏi. . .

Ăn xong bữa cơm chiều, cả hai đứa trẻ đều có vẻ có chút mệt mỏi rồi.

Vũ Thiên kiên trì muốn đưa hai đứa trẻ về nhà, nhưng mà bọn trẻ lại vỗ vỗ vào cái túi nhỏ của mình, đối với anh đầy vẻ đắc ý, nói rằng, số tiền mà bọn chúng đã tiết kiệm được đủ để trả tiền đi xe về nhà mình. Vũ Thiên biết tính quật cường của hai đứa trẻ, không đành lòng xúc phạm tới lòng tự tôn đầy mẫn cảm của bọn trẻ, đành phải tự mình đưa Cố Bảo Bảo và Cố Bối Bối lên xe.

Cố Bảo Bảo và Cố Bối Bối khi về đến nhà thì nhìn thấy Mục Vũ Phi đang ở đó giặt quần áo. Hai đứa trẻ có chút lo sợ bất an quan sát mẹ của mình, đều cùng bưng chặt lấy cái mông đít nhỏ, đứng dựa vào ở góc tường. Khi Mục Vũ Phi cực kỳ dọa người không phải là ở thời điểm cô nghiêm mặt, mà là thời điểm cô cười. Mục Vũ Phi cười càng xán lạn thì càng nói lên cô đang cực kỳ tức giận.

"Mẹ ~" Cố Bối Bối vẻ mặt cầu xin, nhẹ giọng gọi Mục Vũ Phi. Cố Bảo Bảo thì mím môi vẻ quật cường, nhìn Mục Vũ Phi vẻ không biết phải giải thích ra sao.

Mục Vũ Phi nhìn biểu cảm khác nhau hoàn toàn của hai đứa con, liền than nhẹ một tiếng đi vào ngồi ở trên ghế so pha. Hai đứa trẻ đã quá hiểu tính tình hành động của mẹ mình rồi, đều biết lúc này sự tức giận của mẹ đã tiêu tan, liền bổ nhào vào ở trong lòng Mục Vũ Phi làm nũng. Mục Vũ Phi xoa xoa lên mái tóc mềm mại của các con, trong lòng cảm thấy chua xót. Cô đã che dấu các con nhiều năm như vậy, làm cho bọn trẻ luôn luôn bị khuyết thiếu tình thương của cha. Mỗi khi bọn trẻ bị người khác bắt nạt, trong mắt cô đều ghi nhận hết, thế nhưng mà do có sự trở ngại của thân phận mà cô không thể ra mặt. Cho nên cô chỉ có thể nhìn bọn nhỏ quật cường phản kích lại. Mục Vũ Phi cô là một người mẹ chưa tròn trách nhiệm, nhưng mà cô cũng là một người mẹ yêu con sâu sắc. Cô không thể để cho bọn nhỏ mạo hiểm, phiêu lưu, cũng không thể chấp nhận vì sự xuất hiện của bọn trẻ mà gây thêm nhiều phiền toái cho Vũ Thiên. Cô chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Mẹ, không nên đau lòng như vậy, bảo bối thật sự rất ngoan." Cảm nhận được trong lòng mẹ đang thương tâm, Cố Bảo Bảo ngả đầu áp sát vào cổ của Mục Vũ Phi.

"Mẹ không có việc gì, chính là đã để các con phải chịu uất ức rồi." Mục Vũ Phi chua sót nói an ủi hai đứa con. Bọn trẻ mới chưa đầy 4 tuổi, tuy nhiên các con của Mục Vũ Phi lại thân thiết như vậy, chưa từng bao giờ làm những chuyện gì khác người. Trừ bỏ lúc này bọn trẻ vì nhớ nhung Vũ Thiên mà trốn đi như vậy, các con của cô luôn luôn thật biết điều, thật ngoan ngoãn đến mức làm cho người ta phải đau lòng. "Được cùng ở với mẹ, chính là hạnh phúc nhất rồi." Cố Bối Bối nhân cơ hội thơm Mục Vũ Phi một cái.

"Đúng rồi, mẹ…" Cố Bối Bối đột nhiên nâng chặt lấy mặt Mục Vũ Phi, rất chân thành nói với cô, "Chú nói, làm cha mẹ là không thể hạn chế đứa con tự do yêu đương!"