Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 145-2: Quân nhân thế gia 2




Cha Mục vỗ vỗ bả vai của Vũ Thiên vẻ tán thưởng, cảm thán một tiếng anh hùng xuất lộ từ tuổi thiếu niên. Rốt cục thì cha Mục cũng đã càng ngày càng thấy thuận mắt đối với Vũ Thiên rồi.

Người khác đều nói, con rể và cha vợ chính là oan gia, con gái chính là tình nhân đời trước của người cha. Người cha thật vất vả mới nuôi con gái lớn lên, được hơn hai mươi tuổi, răng rắc từ đâu bật ra nhất một tên tiểu tử thúi, liền lập tức cuỗm luôn con gái nhà mình đi như vậy! Thử hỏi xem, trong chuyện này có người cha nào lại không thể không chảy chút nước mắt chua xót kia chứ? Cho nên, thái độ của cha Mục đối với Vũ Thiên vẫn luôn giữ quan hệ địch ta. Chỉ có đến lúc này đây, khi liên thủ với nhau để bảo hộ sự an toàn cho Mục Vũ Phi, thật không dễ dàng hai người mới giảng hòa được với nhau. Nhìn thấy như vậy, mọi người chính là tấm tắc lấy làm kỳ quái.

A, tất cả đều có khả năng như vậy. Ông cụ Mục nhìn hai thằng chắt ngoại thì càng ngắm càng yêu. Ngẫm lại Mục Vũ Phi thế mà dám giấu diếm bọn trẻ nhiều năm như vậy, trong lòng ông cụ liền không khỏi giận dữ. Cơn giận giống như sinh ra, bốc lên từ trong tâm can vậy, nếu không phải là do sự ngăn cản của hai đứa nhỏ, thì ông cụ đã sớm đánh cho cái mông của Mục Vũ Phi đến nở hoa rồi.

"Ông nội, cháu hướng về phía Chủ tịch Mao, cam đoan với ông rằng, về sau này cháu sẽ không bao giờ dám làm chuyện như vậy nữa, có được không ạ? Ngài cũng đừng cứ nhìn cháu chằm chằm không thôi như vậy nữa! Nếu không cháu sẽ cầm đuốc soi đàm luận với ông suốt cả đêm luôn, nói chuyện nhân sinh này, nói chuyện lý tưởng. . ."

"Đàm luận cái rắm ấy à!" Ông cụ Mục tức giận vỗ bàn.

Mục Vũ Phi né tránh kịp thời, thiếu chút nữa thì đã bị ông cụ Mục bắn giọt nước miếng tới mặt rồi. Trong lòng Mục Vũ Phi cảm thấy rất bối rối, lấy sự việc này mà nói, rốt cục chuyện đã thành lớn rồi. Xem ra ông nội làm thế nào cũng phải chỉnh chết cô mới được, bằng không, ông nội không thể tiêu tan được cơn giận dữ này rồi! Mục Vũ Phi ai ai oán oán nói: "Ông nội, xem ra ngài lại coi cháu gái của mình giống như là một đặc vụ của địch vậy, chỉ muốn giết chết đi cho lòng thấy thoải mái! Vậy cháu đây liền theo quân! Làm người nhà quân nhân mang theo hai đứa nhỏ, một đi không trở lại!"

"Cháu theo quân cái rắm à!" Ông cụ Mục rít giọng, lại gắt lên một cái.

Loáng cái, Mục Vũ Phi rốt cục đã không thể tránh khỏi được rồi! Trên mặt cô lấm tấm nhiều chấm nước miếng, rốt cuộc là cô cũng không chạy trốn nữa.

"Ông nội đừng nóng giận! Về sau này cháu sẽ giám sát Phi Phi thật kỹ càng sít sao, sẽ bóp chết ở trong nôi hết thảy những gì không nên có muốn nảy sinh." Vũ Thiên kéo mở nụ cười, muốn làm bình ổn lửa giận của ông cụ Mục. Ông cụ Mục nghe thấy thằng cháu rể nói như vậy, rốt cục cơn giận liền đã lắng dịu xuống. Ông cụ tức giận nguyên nhân chủ yếu chính là bởi vì Mục Vũ Phi trốn đi, như vậy là có lỗi với nhà họ Vũ bên kia, có lỗi với Vũ Thiên. Vũ Thiên từ khi vào bộ đội liền ngày càng trở nên có bộ dáng của quân nhân. Khi anh nói chuyện hay làm việc đều có được một khí thế quân nhân sắc bén, mạnh mẽ, nguy hiểm. Nếu như nói trước kia Vũ Thiên còn có chút vô lại, thì hiện tại từ khi anh vào bộ đội, tựa như đã triệt để được rèn luyện trong lò luyện, trở thành một quân nhân có đầy đủ tư cách. Ông cụ Mục cả đời theo nghiệp binh, cho nên niềm yêu thích nhất của ông cụ vẫn là bộ đội, hơn nữa, từ trong bộ đội lại trở thành anh tài. Mấy năm qua, ông quan sát sự trưởng thành của Vũ Thiên, càng ngày càng thấy vui sướng, cũng cảm giác được thật sâu sắc cháu gái nhà mình chỉ có gả cho loại người như thế này thì mới đảm đương nổi. Hơn nữa Vũ Thiên chính là một nhân tài là sự tuyển chọn sáng suốt của ông cụ. Ông cụ Mục mắng Mục Vũ Phi như vậy, bất quá chính là muốn giả vờ giả vịt đối với Vũ Thiên, muốn cho anh thấy thái độ của người trong nhà đối với anh Vũ Thiên có một sự mềm mỏng. Còn nếu thật sự là bởi vì sự trốn đi suốt ba năm qua của Mục Vũ Phi mà tạo thành hiềm khích đối với hai vợ chồng bọn trẻ, vậy thì ông cụ thật sự vỗ ngực liên tục vì tức chết rồi!

Thường thường mà nói quân nhân liền có hai sự ham thích, hút thuốc và uống rượu. Sống ở trong bộ đội lâu như vậy, cũng chỉ còn lại hai cái lạc thú như vậy mà thôi. Mà nhà họ Mục đều là những người có đủ tiêu chuẩn quân nhân, nên có đều có, vụng trộm không nên cũng có, thì đương nhiên cũng phải có cái loại này. Hơn nữa người trong nhà họ Mục nhìn Vũ Thiên cũng đã thấy vừa mắt rồi, cho nên rượu cứ một ly lại nối tiếp một ly, uống không ngừng. Xánh đàn ông, nhất là đàn ông đã tham gia quân ngũ, uống rượu không cần biết chừng. Uống đến khi nào thì uống, uống đến mệt mỏi thì ngủ. Bọn nhỏ đã sớm buồn ngủ được mẹ Mục mang lên trên lầu để đi ngủ rồi. Mục Vũ Phi chờ tiếp tục nghe huấn thị, nhưng mà đợi đã lâu cũng không thấy xu thế ngừng lại của cánh đàn ông trong nhà. Cô liền thờ phào một hơi, sau đó trở về đến trong căn phòng ngày xưa của bản thân đã sống trước khi xuất giá, lập tức đánh một giấc say sưa, không mộng mị.

Vì buổi tối ăn đồ ăn rất mặn, cho nên đến nửa đêm Mục Vũ Phi bị khát nước liền tỉnh giấc rồi. Cô sờ sờ lên cốc nước nơi đầu giường uống vào miệng một ngụm nước, rồi sau đó liền híp mắt phát hiện thấy Vũ Thiên đang đứng ở trên ban công hút thuốc. Trên người Vũ Thiên đang mặc bộ quần áo màu trắng bó sát người, càng làm tôn lên cơ lưng hoàn hảo rắn chắc cùng với vòng eo hẹp. Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên đến chảy nước miếng, sau đó cô kéo chăn ra, đi vài bước liền nhẹ nhàng đi đến bên người Vũ Thiên. Cảm nhận được phần lưng dày rộng của anh, Mục Vũ Phi thở dài một hơi vẻ thỏa mãn.