Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 248: ( Đại Kết Cục ) Cuộc sống thực sự giống như là một trò đùa vậy!




Mục Vũ Phi lắc đầu giống như chiếc trống lắc vậy. Đúng là chuyện nực cười mà cô làm sao có thể ngoan ngoãn chịu đi vào khuôn khổ, đi theo anh về nhà được chứ? Đây không phải là biết rõ núi có hổ lại cứ hướng núi có hổ mà đi sao! Cô cũng không phải là người đầu óc bị nước tràn vào!

"Được rồi! Đã vậy thì không trở về nhà nữa. Để anh dẫn em đi đến một nơi này rất hay."

Vũ Thiên thần thần bí bí dẫn Mục Vũ Phi đến giáo đường. Nơi đó trống trải không người, chỉ có một Mục Sư thân mình như biến chất, thẳng lưng đứng ở bên dưới pho tượng Chúa Jesus. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Sau khi Mục Vũ Phi đến gần, vị Mục Sư kia liền quay người lại, Mục Vũ Phi nhìn thấy gương mặt của vị Mục Sư kia, tiếp sau đó liền cười không thể kiềm chế nổi.

"Tân nương, ở lĩnh vực thần thánh này, phiền toái ngài hãy nghiêm túc một chút!" Âu Văn Phú tay nâng quyển kinh thánh, trừng mắt nhìn Mục Vũ Phi vẻ đầy bất mãn.

Mục Vũ Phi ho khụ khụ, nhẫn nhịn lại ý cười, nhìn chung quanh hỏi: " Mục Sư của nơi này đi đâu mất rồi? Có phải là đã bị lời nói của ngài hủy diệt mất rồi hay không? Ngài tiêu diệt sứ đồ của thần như vậy, di@en*dyan(lee^qu.donnn), có thể nói là rất bất kính đối với thần linh đó!"



Âu Văn Phú áp chế lại gân xanh trên trán, một bộ nghiêm trang mở quyển Thánh kinh ra tuyên đọc, nói: " Lạy Chúa, chúng con đến trước mặt Chúa để chứng kiến và chúc phúc cho đôi nam nữ bước vào thánh đường hôn lễ. Theo ý Chúa, hai người hợp lại thành một gia đình , chúng con cử hành hôn lễ để cùng nhau chung sống đến bạch đầu giai lão, đến mãi mãi về sau; từ đây đi chung một con đường, yêu thương lẫn nhau, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau; diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Đức Cha trên trời chúc phúc cho gia đình; Khích lệ vợ chồng vui hưởng ân điển dư dật; Được Đức Thánh Linh soi dẫn; kính yêu Đấng Cứu Rỗi; Ca ngợi trước mặt Chúa trong suốt cuộc đời.”

Tiếp sau đó, Âu Văn Phú nhìn chằm chằm nhìn ra nơi cửa chính, chất vấn: "Buổi lễ đã sắp hoàn thành, nếu thực sự chuyện hai người bọn họ kết hôn có bất kỳ trở ngại nào, xin mời lập tức đề xuất ra, hoặc vĩnh viễn giữ im lặng. "

Vũ Thiên nhìn vẻ mặt khác thường của Âu Văn Phú, bất giác nhíu mày nắm chặt nắm tay. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Nhưng mà không đợi Vũ Thiên làm tốt sự chuẩn bị, cánh cả lớn của giáo đường đã bị đẩy ra, Tư Tư hùng hổ tiến vào, quát lớn: "Tôi phản đối!"

Mắt của Âu Văn Phú sáng lên, vén tay áo lên, nói vẻ hưng trí bừng bừng: "Ta lệnh cho các con ở trước mặt Đức Chúa Trời, nếu có lý do gì làm trở ngại đối với việc đôi nam nữ này, con cứ nói ra!" Trước mặt tất cả các vị thần.

Tư Tư lấy ra một chiếc khăn vuông, giả vờ lau chùi lên khóe mắt nói nghe rất thê thảm: "Thời điểm con được tám tuổi Mục Vũ Phi đã nói muốn lấy con làm vợ. Vì thế con đã chờ đợi suốt nhiều năm như vậy… Con không cho phép có người khác hoành đao đoạt ái ở ngay tại trước mặt Đức Chúa Trời!"

Trong nháy mắt, ánh mắt của Vũ Thiên liền tóe ra sự tức giận chỉ muốn giết người. Thế nhưng mà, không biết Lục tử đã chui ra từ nơi nào, anh một bên che lấy miệng của Tư Tư, một bên lui ra ngoài, ha ha nói: "Chuyện kia, xin mời ngài cứ tiếp tục! Kỳ thực chúng tôi chỉ là người đi ngang qua!"

Âu Văn Phú xoa xoa mồ hôi lạnh, thầm mắng nguyền rủa, đúng là đồ vô dụng mà!

Vũ Thiên hiện tại liền thấy hối hận khi để cho Âu Văn Phú làm chủ hôn cho bọn anh rồi. Bởi vì anh còn thiếu Mục Vũ Phi một buổi hôn lễ. Nếu như nói với cô rằng anh muốn bổ sung một buổi hôn lễ , thì có thể nói Mục Vũ Phi nhất định sẽ cảm thấy như vậy là quá mức rườm rà rồi, rồi sẽ không đồng ý. Cho nên anh mới nghĩ ra biện pháp này. Nhưng mà bây giờ xem ra, những người ở bên cạnh anh, từng người từng người một nhân từng cái từng cái không chỉ có là chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn cực kỳ không sợ chết!



"Tôi phản đối! ! !" Xuân Nguyệt kịp thời xuất hiện. Cô khàn giọng nói với Mục Vũ Phi: "Mục Vũ Phi, chị đã từng nói với em rằng, đàn ông khắp thiên hạ này đều không xứng đáng với em, chỉ có em mới là chính nhân quân tử của em mà thôi! Thế nhưng mà bây giờ chị lại phản bội em, muốn gả cho người kia! Trước mặt Đức Chúa Trời trước mặt mọi ngươi ở đây, làm sao chị có thể bỏ qua những gì chị đã hứa đây?"

Mục Vũ Phi xấu hổ rồi. Những lời nói này, đúng là cô thật sự đã từng nói đối với rất nhiều người rồi, còn bao gồm cả Cố Tiểu Khê. Xem ra bọn họ đều là đến đây muốn phá buổi hôn lễ này. Nhìn xem, rõ ràng Vũ Thiên đã sắp nổi giận lôi đình rồi.

Âu Văn Phú làm sao không biết, thế nhưng mà dựa theo kế hoạch của anh ngay sau khi Tư Tư xuất hiện sẽ phải là Doãn Tiểu Nhu mới đúng chứ! Xuân Nguyệt là vợ của anh hẳn là sẽ không tham dự. Dù sao chuyện đắc tội với Vũ Thiên chỉ cần một nhà một là đã đủ rồi! Làm sao có thể để cho thêm một nhà nữa tới đây đấu tranh anh dũng như vậy chứ! Âu Văn Phú lúng túng dùng Thánh kinh che mặt, liền nói cực kỳ nhanh: "Ta đã thấy các bạn thề nguyện yêu thương nhau, và ta vô cùng vui mừng thông báo với tất cả các bạn rằng các bạn đã là vợ chồng.. "

Tiếp sau đó Âu Văn Phú liền nhanh chóng nhảy đến bên cạnh cô dâu nhà mình, vác luôn Xuân Nguyệt vẫn còn đang giãy dụa lên trên vai rồi vội vã liền chạy mất.

Vũ Thiên nhìn theo phương hướng hai người bọn họ vừa rời đi, tức giận đến mức ngón tay nắm chặt vào nhau kêu ken két. Hừ! đám người này quả là đã làm hư việc nhiều hơn là thành công, xem ra đều đã chán sống rồi chăng? Vũ Thiên cũng không không ngại muốn tiêu diệt tất cả bọn họ một cách nhân đạo.!

Mục Vũ Phi bị trò khôi hài như vậy làm cho cười ra tiếng. Cô vòng tay lên cổ Vũ Thiên, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: " Em lấy danh nghĩa Thượng Đế, trịnh trọng thề: Chấp nhận anh trở thành chồng của em! Kể từ hôm nay, bất luận là trong họa hay phúc, giàu sang hay nghèo khó thế nào, bệnh tật hay là khỏe mạnh, đều yêu thương anh, quý trọng anh, cho đến chết. "

Vũ Thiên nghe được lời thề của Mục Vũ Phi, lửa giận trong lòng nhất thời biến mất hầu như không còn. Anh cười gượng, ôm lấy nơi thắt lưng của Mục Vũ Phi, chậm rãi nói: "Anh lấy danh nghĩa Thượng Đế, trịnh trọng thề: Chấp nhận em trở thành vợ của anh! Kể từ hôm nay, bất luận là trong họa hay phúc, giàu sang hay nghèo khó thế nào, bệnh tật hay là khỏe mạnh, đều yêu thương em, quý trọng em, cho đến chết. "

Dứt lời, Vũ Thiên thở dài, bất đắc dĩ nói: "Kỳ thực vốn không cần thiết phải như vậy."



"Chúng ta ức hiếp bọn họ lâu như thế, cũng nên để cho bọn họ trả thù một chút như vậy."

Mục Vũ Phi hôn lên đôi môi mỏng của Vũ Thiên. Giờ phút này bản thân cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Cô có bạn bè, có chồng, có con cái, còn có cuộc sống mà cô mong muốn.

Đây hết thảy đối với cô mà nói, đều vô cùng hoàn mỹ rồi.

Vũ Thiên nở nụ cười. Anh hôn nhẹ lên môi của Mục Vũ Phi. Có ai có thể dám nói bọn họ không hạnh phúc đây? Kỳ thực hạnh phúc chính chỉ là đơn giản như vậy mà thôi.

Hoàn chính văn