Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 79-2: Đánh người không đánh vào mặt 2




Mọi người ồ lên, tất cả mọi người cho rằng cô chỉ là một cô nhóc còn vẫn còn đang học đại học, chưa hiểu gì về sự đời. Hóa ra đây lại chính là bộ dạng của vai ác, giả heo xơi tái cọp già! Những mưu mô và thủ đoạn đến bậc này, thật sự là vượt ra khỏi độ trẻ tuổi của Mục Vũ Phi rồi ! Mọi người liền ào ào tán dương Mục Vũ Phi, quả nhiên đúng là tướng giỏi trong nhà. Sau đó lại quay sang chúc mừng ông cụ Vũ đã cưới được một cô cháu dâu, vừa xinh đẹp vừa tài hoa như vậy.

Lâm Uyển lúng túng ngồi ở đó. Chuyện của Thượng thị, Lâm Uyển cũng có biết đến. Chỉ có điều là, cô ta cũng giống như mọi người vậy, cứ nghĩ đây chính là thủ đoạn của mẹ Vũ, thực sự không ngờ rằng, đây lại là hành động việc làm của Mục Vũ Phi! Nếu như so sánh với Mục Vũ Phi, một chút biểu hiện của Lâm Uyển cô ở trường quân đội, căn bản là không đáng giá nhắc tới! Vậy mà trước đó cô lại còn cho là, gia thế của mình với Mục Vũ Phi chính là có chênh lệch cao thấp. Hóa ra, ở mặt nào Lâm Uyển cô cũng không bằng Mục Vũ Phi!

"Chị gái có chuyện gì vậy? Ăn nhiều đồ ăn một chút, gần đây thời tiết tuy rằng không phải là rất nóng, nhưng mà đang là mùa Hạ nên thường hay nóng nực, việc ăn uống tiêu hóa thật không dễ dàng như vậy. Chị nên ăn nhiều rau dưa trừ một chút cho nó mát." Mục Vũ Phi dịu dàng gắp thức ăn cho Lâm Uyển.

Lâm Uyển vốn còn muốn nói một tiếng cám ơn em gái nhé, thế nhưng những lời này lại tựa như bị mắc nghẹn ở cổ họng vậy, không thể nào nói nên lời. Cho dù là Lâm Uyển là người không có đầu óc đi nữa, thì lúc này cũng thực sự hiểu ra rồi. Mục Vũ Phi gọi cô một tiếng chị gái kia, chính là thật sự đã cho cô một mặt mũi rất lớn rồi! Lâm Uyển ngượng ngùng cười cười, mượn cớ là muốn đi vệ sinh, liền chạy trối chết.

Vũ Thiên thấp giọng cười rộ lên, anh cũng giống như các ông nội vậy, cũng cho rằng Mục Vũ Phi muốn ép buộc Lâm Uyển, cũng hoàn toàn bị bất ngờ ngoài dự liệu, trước việc Mục Vũ Phi không cần dùng vũ khí mà lại thu hoạch đại toàn thắng như vậy.

"Anh cười cái gì mà cười?" Mục Vũ Phi mặt ngoài mỉm cười nhưng lại nghiến răng nghiến lợi khẽ thì thầm đối với Vũ Thiên, "Anh đúng là một yêu nghiệt mà! Chỉ toàn biết vứt lại cho em một đống cục diện rối rắm, để cho em phải đi dọn dẹp mà thôi!"

Cha của Lâm Uyển sau khi con gái mình đã đi rồi, thì vẫn luôn luôn lộ ra biểu cảm nhàn nhạt, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Điều này cũng đã làm cho Mục Vũ Phi có cách nhìn mới đối với ông.

Tuy rằng đều là người đã từng đi lính, nhất là đối với đàn ông, năng lực uống rượu đều rất tốt. Thế nhưng mà ông cụ Mục và ông cụ Vũ thì cũng đều đã lớn tuổi rồi. Cho dù là thân thể của hai người bọn họ vẫn vững vàng, sáng sủa, nhưng vị Tổng Tư Lệnh cũng không dám để cho hai ông cụ uống đến tận hứng. Việc này nếu ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, thì đoạn đường rẽ này chính là không có người nào đảm đương nổi.

Hai vị lão nhân kia cũng đã bị giằng co suốt một ngày, cũng đã hơi có chút mỏi mệt, uống thêm một ly uống rượu nữa rồi nói rằng, sẽ đi đến nhà khách của quân khu ở một đêm! Lại còn nói là đã thật lâu rồi chưa được cảm nhận hơi thở của quân đội, cho nên bọn họ ngược lại thấy có chút hoài niệm rồi. Mục Vũ Phi đứng dậy liền muốn cùng đi theo một lúc với hai ông cụ, nhưng lại bị Vũ Thiên kéo lại. Anh lắc lắc đầu, lôi kéo cô đi theo mọi người để tiễn bước hai ông cụ, sau đó mới gọi người ở bãi đậu xe lái xe của mình đến nơi này. Mục Vũ Phi vừa nhìn thấy, liền dứt khoát cho rằng người nọ đã thay đổi tính rồi, lại còn biết khiêm tốn sử dụng xe Porsche nữa!

Vũ Thiên cài lại khóa dây an toàn giúp cho Mục Vũ Phi xong mới khởi động xe. Anh lái ô tô chạy thẳng tới khu nội thành ở phía nam của thành phố D, nơi đó có căn hộ mà anh đã mua từ trước kia. Đợi cho xe dừng hẳn, Vũ Thiên liền mạnh mẽ tập kích lên môi của Mục Vũ Phi. Nụ hôn của anh khi thì nhẹ nhàng, khi thì trằn trọc da diết, khi thì là ngang ngược xâm chiếm đến lợi hại. Mục Vũ Phi cảm thụ hơi thở của Vũ Thiên vây quanh mình, lại càng thêm choáng váng mắt hoa. Mãi cho đến khi cô không nhịn được mà rên ưm một tiếng, Vũ Thiên mới chịu buông tha cho cô.

Nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đôi gò má đỏ hồng, Vũ Thiên liền khẽ cười rộ lên. Anh xoay người mở cửa xe, bế bổng cô lên, đi lên lầu.

Mục Vũ Phi vừa vào cửa liền bỏ lại giày ở phía sau, dứt khoát nằm sấp ở trên ghế so pha không hề nhúc nhích. Vũ Thiên ngồi vào bên cạnh cô ra vẻ kinh ngạc nói: "Đây chính là thiếu phu nhân của nhà họ Vũ chúng ta hay sao? Thoạt nhìn thế nào không thấy giống gì hết?"

Mục Vũ Phi kêu rên nói: "Đúng đấy, thiếu phu nhân của nhà họ Vũ hẳn phải là loại con gái dịu dàng giống như Lâm Uyển kia mới đúng. Làm sao lại có thể là người đàn bà đanh đá chanh chua giống như là tôi đây chứ?"

"Phu nhân nói quá lời rồi. Chỉ có phu nhân là người lên phòng khách được, xuống phòng bếp giỏi (ý nói người phụ nữ tài giỏi, đảm đang). Một người phụ nữ hiền đức vẹn toàn như vậy mới đúng là người mà anh yêu!"

Vẻ mặt của Vũ Thiên rất chân thành. Thật ra nhất thời khiến cho Mục Vũ Phi vẫn không sao phân định rõ ràng được là Vũ Thiên đang đùa hay là đang nói thật nữa. Bất quá người này ở trước mặt cô vẫn luôn luôn không đứng đắn, cô không khỏi lấy tay đẩy bộ ngực của anh một phen.

Vũ Thiên đỡ ngực trầm ngâm ra vẻ bị đau.