Tên thị vệ thấy mặt anh đen lại sợ tới mức toàn thân run rẩy không thôi. Vừa thấy Bạch Vô Thường ra hiệu rời đi, liền không nghĩ ngợi lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Bạch Vô Thường vừa định nói gì đó đã thấy anh quay người rời đi. Bước chân mạnh mẽ đi đến chỗ Mạnh Bà đang phát canh, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của cô. Mạnh Bà thấy anh mặt hầm hầm đi đến thì sợ hãi không thôi, chỉ vừa nãy thôi, Bạch đại nhân cũng dùng khuôn mặt không được vui vẻ bế theo Lăng U cô nương đến uống canh rồi đầu thai, giờ Diêm Vương đại nhân lại dùng khuôn mặt như mất sổ gạo đến đây, thực sự là khiến bọn họ không khỏi lo lắng. " Vẫn là không kịp." Quân Mạc Phàm cười mỉa một tiếng, biến mất ngay tại chỗ. Những ngày sau đó, U Minh như rơi vào hầm băng. Cả ban ngày lẫn ban đêm đều lạnh đến thấu xương, ngay cả những linh hồn xếp hàng để đầu thai cũng có thể cảm nhận được. Quân Mạc Phàm không xuất hiện nữa, chẳng ai biết anh ở đâu, mọi việc đều do Hắc Vô Thường xử lý. " Bạch đại nhân, tiểu điện hạ vẫn khóc không chịu nín, chúng tôi làm gì cũng không có tác dụng." bà vú bế Quân Bạch Dật đi đến chỗ Bạch Vô Thường sợ sệt nói. " Đưa ta." Bạch Vô Thường nhận lấy bé con. Thấy nó cứ khóc như vậy, hắn cũng rất lo lắng. Gần một tuần kể từ khi Lăng U đầu thai, Diêm Vương đại nhân cũng rời đi không rõ, bé con cứ khóc đến cạn nước mắt, ngay cả tiếng cũng bắt đầu khản dần, ai dỗ thế nào cũng không chịu nín. Đêm xuống, cả U Minh như chìm trong tiếng khóc của đứa bé, đám người hầu thay nhau làm trò cười nhưng vẫn không ăn thua. Đến khi mọi người mệt mỏi không chịu được nữa, đứa bé bỗng nhiên lại im lặng. " Chắc không phải khóc đến mất cả tiếng rồi đấy chứ?" một người nói. Bé con nín khóc, mắt vẫn còn vương lệ nhìn chằm chằm ra phía sau đám người. Quân Mạc Phàm đứng đó, đôi mắt phượng híp lại nhìn bé con. Anh muốn rời đi, muốn xuống hạ giới tìm cô, nhưng lại nhớ ra, cả hai còn có một đứa bé mới sinh cho nên anh mới quay lại. " Ra ngoài hết đi." giọng nói lạnh lẽo bỗng nhiên vang lên khiến đám người hầu sợ tới mức xanh mặt, vừa nhìn thấy anh đã lập tức quỳ lạy rồi rời đi. Quân Mạc Phàm tiến đến nhìn bé con trong nôi, thật sự rất giống anh. Đưa tay chạm nhẹ vào má của bé con, đứa bé lập tức bắt lấy tay anh nắm thật chặt cho vào miệng. Thấy động tác như vậy, nụ cười đã lâu không thấy liền xuất hiện trên môi anh. Cái tính ham ăn này, chắc chắn thừa hưởng từ cô. " Con trai, đợi nương con đủ tuổi, chúng ta cùng bắt nàng về nhé. Đến lúc đó, ta sẽ không để mất nàng lần nữa."