Ông Xã Là Lão Đại Showbiz

Chương 1: Sự nghiệp sụp đổ




Trần Hạ Mộc, nữ thần với nhan sắc động lòng người, chính là kiểu lúc im lặng thì cao lãnh thanh khiết như một đoá sen tuyết, khi cười lại như hàng trăm hàng vạn ánh nắng soi sáng vạn vật.

Cô ấy sở dĩ có thực lực, hát hay nhảy giỏi, tài nguyên phong phú, danh tiếng dồi dào, hầu như là một tượng đài lớn của showbiz, hàng vạn người cùng theo đuổi.

Tuy vậy tính cách thanh thuần dịu dàng, ngây thơ hồn nhiên rất được lòng người, cô ấy luôn lịch sự và xinh đẹp.



Quản lý Ân vừa bước vào nhà lập tức một đống đồ ăn vặt đập thẳng vào mắt, cô bất lực thở dài đưa mắt tìm kiếm hình bóng của Hạ Mộc.

Tìm một hồi vẫn không thấy cô lòng bắt đầu lo lắng.

Con bé này vốn bản tính tinh nghịch, dù vậy dạo này quá lao lực lúc nào cũng im lặng, hôm trước còn mệt đến suýt ngất xỉu mà không ai biết.

Cô khẽ mở phòng ngủ, thấy Hạ Mộc ngoan ngoãn ngủ như một chú mèo con liền mỉm cười, nghĩ đến truyện xảy ra vào hôm nay nụ cười đó liền biến mất.

Ân Kiều tiến đến lay cô dậy, một câu Hạ Mộc, hai câu Hạ Mộc cũng không tỉnh, liền tức giận gõ một cái vào đầu cô khiến ai kia giật mình tỉnh giấc.

Trần Hạ Mộc mơ hồ dụi dụi mắt, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.

“Chị đến có chuyện gì vậy?”

“Em chưa đọc báo sao?!”

Người nào đó hơi tỉnh táo, mơ hồ lắc đầu.

Ân Kiều không hề kiêng nể quăng điện thoại xuống giường, dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Hạ Mộc đang chậm chạp cầm điện thoại lên.

Quả như dự đoán, phản ứng đầu tiên của Hạ Mộc là cứng đờ người, liền sau đó bắt đầu hoảng loạn.

“Chị..s..sao lại thành như vậy”

Dòng chữ trên điện thoại như vạn tiễn xuyên thẳng vào từng dây thần kinh trên cơ thể cô khiến cô không thể phản ứng.

“Nữ minh tinh nổi tiếng cùng một chàng trai trẻ vào khách sạn”??

Tờ báo này là được viết từ sáng sớm hôm nay, nhưng rõ ràng hôm qua cô tranh thủ thời gian đoàn phim còn đang chuẩn bị hậu trường liền lái xe về nhà thăm mẹ.

Đáng sợ là thời gian xảy ra việc này lại trùng khớp với thời gian Trần Hạ Mộc vắng mặt tại đoàn phim nên cô hoàn toàn không có một bằng chứng nào để chứng minh.

Rõ ràng là có người đang cố ý hắt nước bẩn vào người cô, nhưng tại sao lại như vậy?

“Còn phải nghĩ tại sao ư, bây giờ em đang là nghệ sĩ hàng đầu của công ty giải trí lớn nhất nhì cả nước, em lại có địa vị như thế dù có là thiên thần hay thượng thế cũng có người muốn dìm em xuống, đoạt đi vị trí của em!”

Hạ Mộc im lặng một hồi cuối cùng cũng có thể giữ bình tĩnh.

“N-nghiêm trọng lắm sao?”

Ân Kiều cười chua chát đưa cho cô một tờ giấy mỏng.

Cô đưa tờ giấy lên trước mặt ánh mắt lập tức mất đi trọng tâm, bắt đầu đọng nước.

“Công ty muốn huỷ hợp tác với em sao”

Hạ Mộc vội vã chạy xuống khỏi giường, nhanh chóng khoác lên một chiếc áo khoác mỏng, tay khác kéo Ân Kiều đi, nhưng cô ấy không hề động đậy, cô quay lại nhìn nước mắt trực trào ra.

“S-sao vậy chị?”

Ân Kiều nhìn cô đăm đăm, một lúc sau khẽ thở dài, với sức lực của em ấy đúng là có thể ra điều kiện với công ty, nhưng không thể phản kháng lại sức ép của người đứng sau vụ việc này.

Hạ Mộc vốn là “con cưng” của công ty, sao họ nỡ vứt bỏ cô chỉ vì vài tin đồn vô căn cứ, chẳng qua là người đứng sau việc này quá lớn mạnh, nếu không sao có thể chỉ vì một tấm ảnh mà chèn ép được Trần Hạ Mộc đến mức đó?

Huỷ hợp đồng rồi cố gắng tìm cách thanh minh là con đường duy nhất có thể bảo vệ cả công ty và cả em ấy.

“Tạm thời em cứ về nhà mẹ em nghỉ ngơi đi, sự nghiệp của em trước giờ đúng là thuận buồm xuôi gió nhưng cũng có nhiều áp lực, cứ như là lợi dụng việc này nghỉ ngơi một chút”

...

Chiếc Audi màu xanh lam phóng vun vút, xé toạc không khí, bỏ lại phía sau những ồn ào thị phi.

Cô vẫn cứ canh cánh trong lòng về thái độ của Ân Kiều sáng nay, giống như là quá ư bất lực đi.

Nhưng cô chưa từng thấy vẻ mặt căng thẳng như vậy từ chị ấy, chị ấy giống như muốn nhắc nhở cô nên biết, việc cô không làm được thì không nên xía vào.

Nghĩ cũng thật mỉa mai.

Tất cả thành quả cô liều mạng tích luỹ chỉ biến mất trong một đêm, bởi duy nhất một tấm ảnh, mà thậm trí người trong ảnh không phải là cô.

Tất cả giống như đều sụp đổ trước mắt!

Dù Ân Kiều đã khoá tất cả mạng xã hội của cô nhưng Hạ Mộc hiểu rõ miệng lưỡi người đời như thế nào...

Đường vào nhà hiện ra trước mặt, Trần Hạ Mộc bỗng cảm thấy có chút khác lạ, cô giảm tốc độ xe đi từ từ vào cổng, bỗng nhiên cô thấy một hàng xe, đều là loại xe đắt tiền tụ tập ở cổng nhà mình, tâm trạng có chút bất ổn, không lẽ mấy nhãn hàng cô hợp tác trước đó đến tận đây đòi bồi thường?

Lo sợ nhưng Hạ Mộc vẫn bình tĩnh bước xuống xe, tuy nhiên khuôn mặt không giấu nổi vẻ căng thẳng, vừa bước được vài bước đã thấy bóng dáng mẹ cô chạy ra, trên môi là nụ cười đến tận mang tai, chả lẽ người ta đòi bồi thường khiến mẹ cô vui đến thế?

“Tiểu Mộc, mau vào đây”

Mẹ cô vội vàng lôi cô vào trong, dáng vẻ bà hấp tấp khiến cô bất giác mỉm cười, có mẹ, có gia đình, có nhà để về, tất cả đều thật là tốt.

Hạ Mộc bị lôi một mạch vào nhà, cô sững người trong giây lát.

Người đàn ông trước mắt ngũ quan cứng cỏi, đôi mắt dịu dàng ôn nhu như nước, miệng cười nhẹ nhàng khiến người khác cảm thấy vô cùng ấm áp.

Anh ta trông rất lịch sự điềm tĩnh, nhưng sau khi xuất hiện nụ cười nhếch một bên miệng kia lại khiến vẻ đẹp ban nãy của anh ta biến mất, đổi lại thành cái gì đó..phúc hắc!

“Chào người ta đi!”

Mẹ cô vỗ vỗ vào lưng cô ra hiệu, Hạ Mộc liền vội vàng cúi người.

“C..chào anh!”

Cô quay sang nhìn mẹ mình, ánh mắt rõ ràng như muốn nói anh-ta-là-ai, vậy mà mẹ cô trả lời còn khiến cô sốc hơn trước.

“Nó sau này sẽ là con rể của mẹ, tức là chồng của con đấy”

Trần Hạ Mộc cảm thấy thế giới rung như muốn vỡ, cô kinh ngạc đến mức mắt chữ A mồm chữ O, vứt bỏ hoàn toàn hình tượng nữ thần của mình.

Hắn vẫn lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt lộ vài tia vui vẻ.

“Mẹ.. chuyện này không đùa được đâu”

Bà vẫn tươi cười ngồi xuống ghế, một mặt vui vẻ với con rể, một mặt quay về phía cô.

“Mẹ sống đến bằng này tuổi còn phải đùa mày sao”

Cô hoang mang tột độ, nhất định là mẹ cô nói đùa, làm gì có chuyện nào khốn nạn được như thế này, Hạ Mộc cố bình tĩnh, khó nhọc nói ra từng từ.

“Anh..anh là ai?”

Người đàn ông đó nở nụ cười mê hoặc, giọng nói trầm ấm xuyên thẳng vào não bộ của cô.

“Trương Bạch Hàn”