Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 87




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cố Hinh Dung rất sợ hãi, vốn hôm nay cô đến tìm Tô Ý Nhiên chỉ là vì thỉnh cầu cậu thuyết phục Cố Uyên Đình cho anh mình chuyển viện.

Một tuần trước cô đột nhiên nhận được tin tức anh mình muốn chuyển viện, xin cô và ba giúp đỡ. Anh nói cho họ biết bệnh tình của mình sở dĩ lại đột nhiên chuyển biến xấu là Cố Uyên Đình ra tay, hiện tại bị khống chế ở trong bệnh viện kia thân thể cũng rất suy yếu, muốn làm gì cũng không làm được, hy vọng họ có thể giúp mình chuyển viện. Ra‎ chương‎ nhanh‎ nhất‎ tại‎ [‎ 𝘛Ru𝑴𝘛R𝐔𝑌𝖤𝗡.𝘃n‎ ‎ ]

Cố Hinh Dung biết bệnh tình anh mình đã chuyển biến xấu đến thời kì cuối, cho dù chuyển viện cũng không đủ sức xoay chuyển đất trời. Cô suy đoán anh mình chuyển viện khả năng chỉ là muốn thoát ly sự khống chế của Cố Uyên Đình để làm việc gì khác.

Cô không biết làm thế nào mới có thể giúp anh mình, ký thác hy vọng vào ba. Nhưng không ngờ ba hành động lén lút bị phát hiện, hành động thất bại. Ngày hôm qua thậm chí còn bị đuổi ra ngoài, bây giờ bị khống chế trong viện dưỡng lão, không được tự do.

Chỉ dựa vào sức của cô không có cách để giúp anh. Cô nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gáo vỡ làm muôi, tìm gặp Tô Ý Nhiên thử một lần.

Chuyện Cố Uyên Đình cưng chiều và bảo vệ Tô Ý Nhiên, cô nghe đồn đã lâu. Hai ngày nay, người nhà họ Cố cũng thấy, ban đầu có người muốn gặp Tô Ý Nhiên, sau đó đều bị từ chối. Cô nhờ vào thân phận tiểu thư của chi trưởng nhà họ Cố mới thừa dịp Cố Uyên Đình không ở ra lệnh quản gia thông báo. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mà không ngờ cô lại nhận được tin nhắn này!

Cố Hinh Dung cầm điện thoại run rẩy, cô chợt nhớ ra gì đó, gọi điện cho bệnh viện nhưng kết quả lại là không thể gọi được.

Cô càng hoảng hốt, hoang mang lo sợ, khóc lóc đưa điện thoại cho Tô Ý Nhiên xem: "Bệnh viện không gọi được, nhất định là anh ta muốn giết chết anh tôi, anh đọc, anh đọc tin nhắn... tôi không lừa anh...Van anh cứu giúp anh tôi..."

Tô Ý Nhiên cau mày, liếc mắt nhìn điện thoại của cô, nhìn thấy tin nhắn viết: "Cố Uyên Đình vừa vào bệnh viện, bảo tất cả mọi người lui ra, ở chung với anh Long, không ai tiếp cận được, bên bệnh viện không thể liên lạc, tình huống khác thường! Khẩn cấp!"

Cố Hinh Dung hoảng sợ gào khóc xong, hai mắt đẫm lệ, giải thích với Tô Ý Nhiên: "Cố Uyên Đình muốn giết chết anh tôi! Đó là người anh tôi sắp xếp vào bệnh viện, lúc thường sẽ thông báo tình hình trong viện với chúng tôi."

Tô Ý Nhiên lắc đầu, cậu đứng dậy, không tin một lời nào của cô. Cậu cảm thấy không cần thiết lãng phí thời gian nữa, nói với quản gia: "Đưa cô ấy về đi, tôi lên tầng trước." Nói xong, cậu định rời khỏi phòng tiếp khách.

Quản gia mời nhị tiểu thư: "Nhị tiểu thư, mời về." Đồng thời, ông ra hiệu hai người giúp việc tiến lên kéo Cố Hinh Dung ra ngoài.

Cố Hinh Dung không biết lấy sức ở đâu ra, một cái tránh thoát người giúp việc, ba bước thành hai bước kéo Tô Ý Nhiên lại, trong mắt còn vương nước mắt mà lại tỉnh táo: "Tôi nhớ ra tôi có camrea, ngài Tô, tôi có camera, anh xem đi."

Cô lo Tô Ý Nhiên không muốn xem: "Dù chỉ có một phần trăm khả năng, anh muốn để Cố Uyên Đình trở thành hung thủ giết người sao?"

Tô Ý Nhiên hất tay cô ra không muốn để ý đến cô nữa để lên cầu thang, nghe câu nói cuối cùng của cô, dừng lại.

... Dù cho chỉ có một phần mười nghìn khả năng, cậu cũng không muốn để anh Đình trở thành một tội phạm, vì người khác mà làm ảnh hưởng đến mình, không đáng.

Tô Ý Nhiên dừng lại, lạnh nhạt nhìn Cố Hinh Dung: "Camera đâu?"

Cố Hinh Dung luống cuống tay chân lấy điện thoại ra, mở camera. Cái camera này là họ vất vả đợi cơ hội mới lén lút lắp trong phòng bệnh của Cố Văn Long, vừa nãy cô sợ hãi, đầu óc trống rỗng nên mới quên.

Quản gia thấy thế, sắc mặt trắng bệch muốn ngăn cản: "Ngài Tô..."

Tô Ý Nhiên nhìn thấy phản ứng của quản gia cũng thấy không được bình thường. Cậu trở lại phòng tiếp khách, quản gia hết cách, vội vã bảo hai người giúp việc đi, đóng lại cửa phòng tiếp khách.

Cố Hinh Dung mở camera, cầu nguyện trong lòng tất cả vẫn kịp, bây giờ mới hai ba phút sau khi cô nhận được tin nhắn.

Khi thấy hai người trong camera, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Tô Ý Nhiên cũng nhìn thấy hai người trong camera, đồng tử co lại, cầm điện thoại của Cố Hinh Dung. Góc của máy quay là ở bên phải, phía trước có cỏ che chắn, phải nguỵ trang đến mức rất bí mật. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Người nằm trên giường bệnh là Cố Văn Long, Tô Ý Nhiên thấy được dáng vẻ hiện tại của gã ta. Nghe đâu năm nay mới hơn ba mươi tuổi, thế nhưng hiện tại nằm ở trên giường bệnh trông giống như một người bốn mươi, năm mươi tuổi, đeo máy thở kéo dài hơi tàn, nửa tỉnh nửa mê.

Anh Đình đứng cạnh giường bệnh, mặt lạnh tanh. Tô Ý Nhiên không ngờ anh Đình thật sự đến bệnh viện, đầu tiên là nghi ngờ tính chân thực của camera, sau đó thấy Cố Uyên Đình đứng vài giây, đưa tay ra với ống truyền oxy của Cố Văn Long.

Bên cạnh Cố Hinh Dung lập tức hoảng sợ kêu lên, Tô Ý Nhiên căng thẳng, đang muốn bỏ lại điện thoại gọi điện cho anh Đình, lại thấy trong camera anh Đình thu tay về, nhìn quanh phòng bệnh, đi đến chỗ camera.

Tô Ý Nhiên thấy anh Đình càng ngày càng gần, sau đó hắn duỗi tay ra với camera, màn hình rung một cái, tối đen.

Cố Hinh Dung run rẩy cầm điện thoại, lại thiếu chút nữa cầm không vững làm rơi. Cô sợ không có cách nào, chỉ có thể ôm một tia hi vọng cuối cùng, nhìn Tô Ý Nhiên cầu viện.

Tô Ý Nhiên hít sâu một hơi.

Cố Uyên Đình đi đến bệnh viện, vào thẳng phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Cố Văn Long. Chuyện này hắn có thể giao cho người khác làm, nhưng hắn không yên tâm người khác nên tự đến cho thỏa đáng.

Kết thúc gã ta.

Hắn cho tất cả mọi người lui ra, muốn "tâm sự" riêng với Cố Văn Long. Bên bệnh viện cũng đã sắp xếp xong, tình hình ở nước D không giống trong nước, bệnh viện khó trà trộn vào, nơi này trong tầm khống chế của hắn.

Rút ống truyền oxy của Cố Văn Long, năm phút đến mười phút sau gã sẽ tử vong, sau đó bác sĩ sắp xếp hắn trước sẽ tuyên bố gã khó thở, ung thư phổi thời kì cuối không chữa được.

Cố Uyên Đình đang muốn ra tay, chợt nhớ tới cái gì, nhìn quanh phòng bệnh một vòng, quả nhiên phát hiện camera. Hắn đi tới cầm lấy camera tiện tay phá. Muốn tra được nguồn gốc camera, phá hủy lịch sử ghi hình cũng rất dễ dàng, hắn không coi là chuyện to tát.

Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên, là tiếng chuông cài riêng.

Tim Cố Uyên Đình hẫng một nhịp, hắn cứng đờ người, lấy điện thoại đi ra ngoài ban công phòng bệnh, nhận điện thoại: "Nhiên Nhiên, làm sao vậy?"

Giọng Tô Ý Nhiên vang lên trong tai nghe: "Anh Đình, anh ở đâu thế?"

Cố Uyên Đình nói: "Anh ở công ty, đang chuẩn bị mở họp."

Tô Ý Nhiên do dự: "Em vừa xem camera..."

Cố Uyên Đình bỗng nắm chặt điện thoại trong tay.

Tô Ý Nhiên tiếp tục nói: "Trong camera anh ở trong bệnh viện với Cố Văn Long, là thật hay giả?"

Cố Uyên Đình quá căng thẳng, cổ họng nhất thời không nói được, vài giây sau mới tỉnh táo nói: "Đó là giả, Nhiên Nhiên, em không nên bị lừa."

Tô Ý Nhiên nghe thấy anh Đình dừng lại vài giây khác thường đã biết chân tướng: "Anh đang lừa em, anh ở bệnh viện, đúng không? Đừng làm vậy, anh Đình. Không đáng."

Đối với Tô Ý Nhiên, ba Cố, Cố Văn Long, bao gồm Cố Hinh Dung ngày hôm nay đều không đáng được đồng cảm, thế nhưng giết người là phạm tội. Vì những người này mà biến mình thành tội phạm, tay nhiễm máu tươi, không cần thiết, không đáng. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu muốn sống những ngày hạnh phúc với anh Đình.

Bại lộ. Cố Uyên Đình ngẩn ra, đầu ong ong, không biết nên nói gì mới có thể cứu vãn.

Nhiên Nhiên nhìn thấy hắn ra tay với Cố Văn Long, cậu biết hắn là kẻ xấu xa, làm sao đây?

Tô Ý Nhiên thấy đầu bên kia điện thoại vẫn không có tiếng động, cậu lo lắng, nhẹ giọng nói: "Anh Đình, anh ở đó đừng đi đâu, em đi xem anh, được không?"

Cố Uyên Đình bị câu nói này của Nhiên Nhiên làm giật mình tỉnh lại, vội vàng nói: "Không được. Em ở nhà đi, anh về ngay."

Tô Ý Nhiên dịu dàng nói: "Vâng, đừng làm chuyện điên rồ gì, anh đồng ý với em đi."

Cổ họng Cố Uyên Đình nghẹn một chút: "... Ừ."

Cố Uyên Đình nhanh chóng trở lại. Trên đường, đầu hắn hỗn loạn, suy nghĩ rất nhiều, hối hận không nên tự xử lý Cố Văn Long, hối hận sơ sẩy không kiểm tra camera trước.

Hắn bị chuyện ngày hôm qua kích thích, quá hấp tấp. Hiện tại đã muộn.

Cố Uyên Đình về đến nhà, đi đến cửa phòng khách thấy Nhiên Nhiên ngồi bên trong, hắn trù trừ ở cửa một lúc, không dám đi vào.

Tô Ý Nhiên thấy anh Đình, vội vàng đứng lên đi về phía hắn: "Anh Đình."

Cố Hinh Dung cũng nhìn thấy Cố Uyên Đình, cô muốn chạy đến bệnh viện sau khi Tô Ý Nhiên cúp máy, thế nhưng quản gia nhận lệnh trông chừng cô ở đây.

Cô nhìn thấy Cố Uyên Đình giống như kẻ thù gặp mặt, đôi mắt đỏ lên: "Cố Uyên Đình!" Cô giãy giụa muốn đến gần lại bị bảo vệ giữ lại, không thể tránh thoát.

Cố Hinh Dung không tránh thoát lại bật cười, nói với Tô Ý Nhiên: "Ha, ha ha, Tô Ý Nhiên, anh thấy chưa! Anh ta là kẻ điên! Cố Uyên Đình là kẻ điên, kẻ điên sẽ giết chết anh mình! Ha ha ha..."

Quản gia đổ mồ hôi lạnh, sai người chặn miệng của cô, Cố Hinh Dung bị bịt miệng vẫn dùng ánh mắt thù hận nhìn Cố Uyên Đình.

Cố Uyên Đình nghe lời Cố Hinh Dung nói, đầu óc hỗn loạn lại trở nên trật tự rõ ràng, sắc mặt hắn trắng bệch, nhìn Tô Ý Nhiên, cười kỳ quái.

Tô Ý Nhiên mặc kệ lời Cố Hinh Dung nói, cậu ôm lấy anh Đình, lo hắn bị thương, nhích ra một chút: "Thế nào? Không bị thương chứ?"

Cố Uyên Đình chợt ôm lấy Tô Ý Nhiên không cho cậu đi. Nghe Nhiên Nhiên hỏi, hắn mãi không nói gì, thật lâu mới khẽ cười, nhìn đôi mắt cậu: "Cô ta nói không sai, anh là kẻ điên, là kẻ xấu sẽ hại ba và anh, còn làm càng nhiều chuyện xấu hơn."

"Em sợ không?" Hắn bình tĩnh nói.

Đối với người bình thường nhất định không thể khoan dung.

Lúc đợi Tô Ý Nhiên trả lời, Cố Uyên Đình cảm thấy huyệt thái dương mình thình thịch, thoáng hiện lên rất nhiều cảnh trong quá khứ còn xen lẫn một vài hình ảnh xa lạ mơ hồ không rõ, tay chân hắn lạnh lẽo, nhìn Tô Ý Nhiên chờ đợi.