Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 93




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tô Ý Nhiên xem xong bảng điểm kiểm tra tinh thần của Cố Uyên Đình, ổn định tâm trạng của mình, nhìn bác sĩ, khẩn thiết hỏi: "Bác sĩ Tôn, tôi có thể làm gì cho anh ấy? Nên phối hợp anh ấy trị liệu thế nào?"

Bác sĩ Tôn nói: "Hiện tại quan trọng nhất là tìm được nguyên nhân sinh bệnh của giám đốc Cố. Tôi biết tình cảm của hai người rất tốt, sinh hoạt rất hạnh phúc, sự nghiệp cũng rất thuận lợi, năm nay còn có thêm em bé. Theo lẽ thường, vấn đề tâm lý không nên nghiêm trọng như thế."

"Cho nên tôi muốn biết quá khứ giám đốc Cố có xảy ra chuyện gì đó không hay không, lúc đó anh ấy có biểu hiện gì, tốt nhất cụ thể một chút." bác sĩ Tôn nói.

Vấn đề này lúc bác sĩ Tôn nói chuyện với Cố Uyên Đình vừa rồi cũng hỏi, mà Cố Uyên Đình chỉ đơn giản trả lời hai câu, không nói cụ thể, không muốn nhiều lời. Anh biết chuyện này sẽ chạm đến nỗi đau trong lòng bệnh nhân, không hỏi thêm.

Tô Ý Nhiên gật đầu, suy nghĩ lại. Họ và bác sĩ Tôn đã ký hợp đồng bảo mật, cho nên không cần lo bị rò rỉ thông tin cá nhân, chỉ có bác sĩ tâm lý mới biết được.

Cậu vừa nghĩ vừa kể về quá khứ của anh Đình mà cậu biết cho bác sĩ nghe.

Cố Uyên Đình ngồi trên ghế ở phòng trà đợi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn nhíu mày. Thời gian Nhiên Nhiên nói chuyện với bác sĩ quá lâu, theo dự tính của hắn, sau khi bác sĩ kết luận không có vấn đề gì, sau đó không lâu Nhiên Nhiên sẽ đi ra.

Cố Uyên Đình đợi một hồi, thấy nôn nóng. Hắn nhìn cửa bên kia, cuối cùng đứng dậy kéo cửa kính đi ra ngoài, đi đến phòng làm việc của bác sĩ Tôn.

Tô Ý Nhiên đang nói chuyện với bác sĩ về vấn đề tâm lý của Cố Uyên Đình, bác sĩ nghe về quá khứ của Cố Uyên Đình rồi im lặng chốc lát, hiểu rõ vì sao hắn lại hình thành nhân cách hiện tại. Anh đang muốn nói thêm với Tô Ý Nhiên, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.

Cố Uyên Đình đi vào, thấy bác sĩ Tôn đang nói chuyện cùng Nhiên Nhiên, nhíu mày.

Tô Ý Nhiên nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu thấy hắn vào, nghĩ đến những lời bác sĩ vừa nói, nghĩ đến bệnh nghiêm trọng của hắn, nhìn người làm như không có chuyện gì xảy ra, lòng lại đau. Cậu đứng lên, nhẹ nhàng gọi Cố Uyên Đình một tiếng: "Anh Đình..."

Cậu thậm chí không dám lớn tiếng, giọng điệu rất nhẹ, chỉ lo âm thanh lớn hơn một chút sẽ dọa anh Đình giống người thủy tinh.

Cố Uyên Đình nhìn thấy biểu hiện của Nhiên Nhiên, chú ý đến sắc mặt tái nhợt và viền mắt ửng đỏ của cậu, đã hiểu ra, hắn nhìn bác sĩ Tôn.

Bác sĩ Tôn cảm giác được ánh mắt như lưỡi dao khoét trên người mình, biết ngài Tô thật sự là đang lừa anh. Anh không được tự nhiên tránh khỏi tầm mắt của Cố Uyên Đình.

Tô Ý Nhiên đi đến nhẹ nhàng cầm tay hắn, đau lòng hôn hắn. Cậu để ý thấy hắn nhìn bác sĩ, động viên vỗ vỗ mu bàn tay hắn, giải thích: "Anh đừng trách bác sĩ, vừa nãy em nói với bác sĩ là anh đã nói thẳng với em nên bác sĩ mới nói thật."

Bác sĩ Tôn cũng vội đứng lên giải thích: "Đúng vậy giám đốc Cố" sau đó anh lại dùng giọng nghi ngờ, "Lẽ nào ngài không..."

Cố Uyên Đình không rảnh quan tâm bác sĩ Tôn, hắn chỉ chú ý đến Tô Ý Nhiên. Hắn nhìn cậu, trong lòng hoảng loạn, sốt ruột muốn giải thích: "Nhiên Nhiên, anh không cố ý muốn lừa em, anh —— "

"Không sao đâu anh Đình," Tô Ý Nhiên cười với Cố Uyên Đình, ngắt lời hắn, lại nhấn mạnh, "Không sao, đừng lo lắng."

Thấy Cố Uyên Đình bình tĩnh lại, Tô Ý Nhiên quay đầu nói với bác sĩ: "Bác sĩ Tôn, chúng tôi qua phòng trà nói chuyện một lát rồi quay lại sau được không?"

Vừa nãy họ chỉ trao đổi bước đầu, vẫn chưa kịp trao đổi về cách trợ giúp giải quyết vấn đề tâm lý của Cố Uyên Đình.

Bác sĩ Tôn gật đầu: "Được."

Tô Ý Nhiên đưa Cố Uyên Đình đến phòng trà, Cố Uyên Đình yên tĩnh không nói để cậu nắm tay. Nhìn cậu đóng cửa phòng trà, hắn cúi đầu, như trẻ con làm sai: "Anh..."

"Anh không làm gì sai cả" Tô Ý Nhiên cẩn thận kéo Cố Uyên Đình ngồi xuống ghế salon. Cậu đối xử với hắn như người thủy tinh, đau lòng ôm hắn hôn một cái, sờ mặt hắn, "Em biết bởi vì yêu em nên anh mới che giấu, không muốn để em lo lắng."

Cố Uyên Đình cảm giác được sự bao dung dịu dàng yêu thương của cậu, tâm lý thả lỏng một chút lại căng thẳng lên, nếu như hắn lộ ra kẽ hở, bị Nhiên Nhiên phát hiện hắn không phải nguyên chủ...

Tô Ý Nhiên nói tiếp: "Nhưng anh đừng chịu đựng một mình. Chúng ta là vợ chồng, em muốn đối mặt với khó khăn cùng anh, đặc biệt là chuyện như bệnh tâm lý này, nói cho em để em giúp anh, chúng ta cùng chia sẻ nỗ lực mới làm cho anh nhanh khỏe lên, biết chưa?" (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cố Uyên Đình im lặng một lúc, gật đầu: "Ừ."

Tô Ý Nhiên lại nói chuyện với hắn một lát, phát hiện hắn hơi im lặng, cảm xúc không tốt, cậu nói gì cũng gật đầu đồng ý, cậu nói cái gì chính là cái đó.

Tô Ý Nhiên biết không thể nóng vội, phải làm hắn chậm rãi thay đổi tâm trạng, không thì có thể gây ra tác dụng ngược, gia tăng áp lực trong lòng hắn.

Cậu không nói tiếp chuyện liên quan đến vấn đề tâm lý, ngược lại ôm hắn nói liên miên việc nhà một lát, cười nói: "Anh muốn ăn hoa quả không? Ở đây có táo tây, lê tuyết."

Cố Uyên Đình không có khẩu vị gì, hắn lắc đầu: "Không, em muốn ăn à? Anh gọt táo cho em nhé?" Nói xong, hắn muốn lấy táo.

Tô Ý Nhiên giành trước cầm quả táo trên đ ĩa, cười lắc quả táo với Cố Uyên Đình: "Em giành được, để em gọt, anh một nửa em một nửa nhé?"

Cố Uyên Đình nhìn nụ cười của cậu, khóe miệng cũng cong lên: "Được."

Tô Ý Nhiên đứng dậy rửa táo, gọt táo cắt một nửa đưa cho Cố Uyên Đình, hai người mỗi người một nửa ăn hết quả táo, Tô Ý Nhiên xem giờ: "Chúng ta đi gặp bác sĩ Tôn đi?"

Cố Uyên Đình nghĩ đến bác sĩ Tôn, ánh mắt trầm xuống.

Tô Ý Nhiên để ý, bất đắc dĩ xoa đầu hắn: "Đừng đổ tội cho bác sĩ Tôn, anh ấy cũng không cố ý, cũng là vì giúp anh khôi phục, là một bác sĩ tốt."

Cố Uyên Đình cũng biết điểm này, việc đã đến nước này, nghe cậu nói như vậy, hắn chỉ đành gật đầu.

Hai người cùng về phòng làm việc của bác sĩ Tôn, bác sĩ thấy họ đã nói chuyện xong, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục làm theo quy trình.

Hơn một tiếng sau, buổi gặp mặt hôm nay mới kết thúc. Bác sĩ Tôn cho Cố Uyên Đình thuốc, lại dặn hai người một vài điều cần chú ý, hẹn lần sau đến khám lại.

Bọn họ rời khỏi bệnh viện, lúc đi tới bãi đậu xe, Cố Uyên Đình nhận được một cuộc điện thoại. Hắn nhìn người gọi, nhíu mày, bảo Ý Nhiên lên xe trước, đi thì đi sang bên khác nghe điện thoại: "Chuyện gì?"

"Giám đốc Cố..." giọng của cấp dưới ở đầu dây bên kia vừa hoảng loạn vừa căng thẳng, "Không thấy thi thể của Cố Văn Long nữa..."

Cố Uyên Đình đề cao cảnh giác, hắn trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Vừa nãy nhân viên trực phòng xác bệnh viện phát hiện. Cậu ta ngủ gật ở phòng trực, tỉnh dậy mới phát hiện bỗng không thấy thi thể của Cố Văn Long. Chúng tôi đã điều tra, phát hiện camera bệnh viện cũng bị phá hỏng, tạm thời không tìm thấy bất kỳ vết tích di chuyển thi thể." (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cố Uyên Đình cau mày. Sau khi xác nhận Cố Văn Long chết, hắn để cấp dưới chuẩn bị hậu sự của Cố Văn Long, người canh giữ và camera trong bệnh viện cũng buông lỏng, không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Trong nháy mắt Cố Uyên Đình nghĩ rất nhiều, Cố Văn Long đột nhiên tử vong vốn có điểm đáng ngờ, bệnh ung thư phổi thời kỳ cuối của gã là thật, sống không đến nửa năm nữa, thế nhưng vẫn chưa đến độ hấp hối, đột nhiên tử vong.

Cố Văn Long biết mình sống không lâu, giả chết trốn khỏi bệnh viện, chuẩn bị liều chết một đòn với hắn trước khi chết sao?

Cố Uyên Đình biết Cố Văn Long hận mình, trừ giả chết không còn cách khác, rất có khả năng, càng là người sắp chết lại càng điên cuồng.

Hắn dặn cấp dưới: "Toàn lực tìm kiếm tung tích của Cố Văn Long, không chỉ thi thể còn phải tìm người sống, rất có khả năng hắn không chết."

Cấp dưới sửng sốt một chút, vội vã nhận lệnh.

Cúp máy, Cố Uyên Đình xem điện thoại, liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, không chỉ dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của Cố Văn Long còn phải tăng cường bảo vệ ở thành phố A.

Làm xong, hắn mới cất điện thoại nhìn về hướng xe nơi Nhiên Nhiên đang ngồi, hít sâu một hơi.

Hai tháng sau đó, Cố Uyên Đình vẫn không ngừng tìm kiếm Cố Văn Long, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Mà tiếc nuối là Cố Văn Long giống như bốc hơi khỏi thế giới, tất cả manh mối đều đứt đoạn mất.

Mà đây càng thêm chứng minh suy đoán của Cố Uyên Đình, vận chuyển và giấu thi thể sẽ không thể nào không có dấu vết như thế, Cố Văn Long chưa chết!

Thế nhưng tạm thời họ không tìm được đầu mối gì, may mà thành phố A cũng không có động tĩnh gì, hắn và Nhiên Nhiên đều không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, trong nhà, trong cửa hàng, trong công ty cũng không có bất cứ khác thường nào.

Cố Uyên Đình chỉ có thể tăng cường võng bảo vệ tại thành phố A, ra lệnh cấp dưới tăng cường tìm kiếm tung tích của Cố Văn Long, kiên trì chờ đợi.

Ban đầu Tô Ý Nhiên không biết chuyện này, Cố Uyên Đình không mong cậu biết chuyện nguy hiểm lại sốt ruột nên che giấu.

Mà được mấy ngày, Tô Ý Nhiên phát hiện Cố Uyên Đình bận rộn. Sau khi biết vấn đề tâm lý của hắn, cậu luôn chú ý đến hắn nên nhanh chóng phát hiện sự khác thường của hắn.

Sau khi hỏi han tâm sự, Cố Uyên Đình đành kể cho cậu biết, cũng nói với cậu không cần lo lắng, bên cạnh họ được bảo vệ rất chặt chẽ.

Tô Ý Nhiên quan sát mấy ngày, phát hiện quả thật là như vậy, cũng không xuất hiện tình huống gì khác thường, tạm thời yên tâm nhưng vẫn vẫn duy trì cảnh giác nhất định, để phòng khả năng xuất hiện nguy hiểm.

Chuyện Cố Văn Long chỉ khiến họ tăng lòng cảnh giác, làm Cố Uyên Đình tăng cường bảo vệ âm thầm, sinh hoạt hàng ngày của họ cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, vẫn như bình thường nên làm gì thì làm cái đó.

Hai tháng này Cố Uyên Đình vẫn tiếp tục điều trị tâm lý. Thứ Tư mỗi tuần hai người cùng đến bệnh viện gặp bác sĩ Tôn khám lại.

Cố Uyên Đình rất phối hợp điều trị, Tô Ý Nhiên cũng luôn quan tâm hắn, việc cửa hàng cũng chỉ thỉnh thoảng kiểm tra, live stream cũng vẻn vẹn một tuần hai lần, thời gian chăm con cũng rút ngắn. Cũng may bây giờ em bé còn nhỏ, phần lớn thời gian mỗi ngày chỉ ngủ, có mẹ Tô và cô bảo mẫu chăm sóc giúp.

Tô Ý Nhiên chủ yếu quan tâm anh Đình, cậu nỗ lực dùng nhiều thời gian hơn bầu bạn với hắn, nói chuyện, giải sầu, thân mật hoặc là ở bên nhau không làm gì.

Ban đầu trạng thái tinh thần của Cố Uyên Đình có vẻ càng ngày càng tốt, đặc biệt là tháng đầu tiên, Tô Ý Nhiên rõ ràng cảm giác được hắn rất thích cậu bầu bạn, rất vui khi cậu quan tâm đ ến hắn nhiều hơn.

Thế nhưng điều khiến Tô Ý Nhiên lo lắng là theo quá trình điều trị tâm lý, tình huống không quá lạc quan.