Trở về phòng, Kiều Kiến Bang hé cửa quan sát, thấy Hạ Du đang ngủ mới cẩn thận vào phòng đóng cửa lại. Đến gần giường, Kiều Kiến Bang nhẹ nhàng leo lên, gồng mình nín thở để đệm không động.
Nằm được xuống bên cạnh Hạ Du, Kiều Kiến Bang suýt nữa đã bị ngộp vì thiếu oxy. Dưới lớp chăn, anh cẩn trọng đưa tay vòng ôm người Hạ Du, đã là mùa đông, cô cũng bắt đầu mặc đồ ngủ bông giữ ấm.
Từng cử động của Kiều Kiến Bang từ lúc leo lên giường Hạ Du đều cảm nhận được, cô không phản kháng vì muốn cho cả hai cơ hội xác nhận lại tình cảm lần cuối.
Suốt đêm mất ngủ vì quá vui mừng, buổi sáng Kiều Kiến Bang ngủ quên đến khi nhận ra chỗ bên cạnh trống không mới giật mình tỉnh dậy.
Vừa xoay người lại, Kiều Kiến Bang sững người nhìn Hạ Du đứng trước tủ quần áo ngay trong tầm mắt anh. Cơ thể trần trụi của một cô gái trẻ với bụng nhô lên lại cực kỳ mê hoặc, Kiều Kiến Bang như cuốn vào đường nét cơ thể của Hạ Du, nhìn mê mẩn không chớp mắt.
Hạ Du không hay biết Kiều Kiến Bang đã thức giấc, cô mặc váy vào, lúc định cúi người cài nút thì anh bỗng lao đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống sàn giúp cô cài.
Xong xuôi, Kiều Kiến Bang đứng dậy, dáng vẻ lẫn khí chất vốn hơn người nhưng lại e dè trước cô gái nhỏ trước mặt.
"Du Du" Kiều Kiến Bang cẩn trọng gọi tên cô.
Vẻ mặt của Hạ Du đối diện với Kiều Kiến Bang vẫn lạnh lùng, chỉ là không còn phản ứng dữ dội như hôm trước.
"Cám ơn" Hạ Du nói xong đến giường ngồi xuống, mở hộc tủ kiểm tra sổ khám thai.
Kiều Kiến Bang kể từ khi có sự xuất hiện của Hạ Du, anh vô cùng sợ hãi với hai chữ "Cảm ơn" từ miệng cô. Anh đến ngồi chổm trước Hạ Du, hai tay đặt ôm lấy đầu gối của cô, bày ra bộ dáng đáng thương: “Du Du, hôm nay em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi"
Hạ Du chậm rãi đóng quyển sổ cất lại vào ngăn bàn, dùng sức đẩy mạnh hai bàn tay anh một phát ra khỏi chân cô, lạnh nhạt lên tiếng: “Phiền, không muốn đi"
"Vậy em muốn ăn gì, anh nấu cho em?" Kiều Kiến Bang biểu cảm mất tự nhiên, vội tìm chủ đề nói chuyện, tay tự động đặt lại lên đầu gối của Hạ Du.
"Anh rảnh lắm sao?" Hạ Du không cảm xúc hỏi.
Mồ hôi lạnh của Kiều Kiến Bang đổ ra, không biết nên trả lời thế nào để đúng ý cô, anh khổ tâm giải thích: “Anh rất bận, nhưng thời gian cho em lúc nào cũng có"
Nghe đến Hạ Du mím nhẹ môi ngăn không cho khóe môi cong lên, Kiều Kiến Bang không chỉ một mà rất nhiều lần nói những lời động đến trái tim cô.
Xuống nhà ăn sáng, mẹ Kiều Kiến Bang sáng đã dậy sớm nấu canh dưỡng thai cho Hạ Du, lúc Hạ Du ăn muỗng đầu tiên đã mở miệng định khen nhưng mẹ anh lại nháy mắt lắc đầu, khẩu hình miệng của bà bảo cô hãy chê đi.
Hạ Du nhớ đến chuyện tối qua lúc trò chuyện với mẹ Kiều Kiến Bang, cô hiểu ý liền phối hợp diễn theo. Hạ Du cố ý bỏ muỗng mạnh vào chén làm nước văng lên tứ tung, đến nỗi Kiều Kiến Bang bên cạnh cũng giật mình.
"Khó ăn quá!" Hạ Du gắt gỏng lên giọng.
Mẹ Kiều Kiến Bang lập tức hùa theo: “Mẹ sáng dậy sớm nấu cho con, con lại không chút nể mặt mẹ mà tỏ ra thái độ như vậy, có phải bây giờ con ỷ Kiến Bang đang cảm thấy có lỗi với con, biết nó sẽ theo phe con, con liền tỏ ra hống hách như vậy?"
Không khí đột nhiên căng thẳng, mẹ Kiều Kiến Bang tức giận trách mắng, Hạ Du lại cúi đầu khóc, anh vội lên tiếng ngăn lại: “Mẹ, tinh thần Du Du không tốt, mẹ nhường cô ấy chút đi"
Mẹ Kiều Kiến Bang thở ra hậm hực, nét mặt cũng dịu lại: “Mẹ biết, chỉ là cả tuần nay ai cũng căng thẳng, mọi chuyện mới lắng xuống một chút thì vợ con đã..."
"Được rồi, con thay cô ấy xin lỗi mẹ, mẹ đừng giận, Du Du cũng không phải cố ý, mẹ cũng biết tâm trạng cô ấy không tốt, mẹ đừng trách cô ấy" Kiều Kiến Bang bình tĩnh nói.
"Con xin lỗi mẹ" Hạ Du do khóc dẫn đến lạc giọng.
"Bỏ đi, không nên để chuyện không đáng này trở nên phiền phức, ăn đi" Mẹ Kiều Kiến Bang hất tay, lúc anh không để ý liền nháy mắt với Hạ Du.
Kiều Kiến Bang cầm chén súp dưỡng thai mà mẹ anh nấu lên, múc một muỗng thổi nguội đưa đến miệng Hạ Du: “Khó ăn một chút nhưng rất tốt cho sức khỏe"
"Anh ăn trước đi" Hạ Du giọng điệu như ra lệnh.
Kiều Kiến Bang không chút lưỡng lự ăn một muỗng, sau đó cảm thán dỗ Hạ Du ăn: “Ngon lắm, rất dễ ăn"
Quay lại giống trước kia, Kiều Kiến Bang kiên nhẫn đút từng muỗng cho Hạ Du, dù cô ăn chậm hay mỗi lần chỉ ăn nửa muỗng tốn thời gian, anh vẫn kiên trì không hối thúc.
Giữa buổi, Hạ Du trong phòng xem phim bộ tình cảm cùng mẹ anh, đồ ăn vặt của Hạ Du là hạnh nhân, vỏ đã được mở hé chỉ cần tách nhẹ là mở được. Hạ Du ăn hạnh nhân, vỏ rỗng được đặt gọn một chỗ trên nắp hộp.
Mẹ Kiều Kiến Bang lấy một nhúm vỏ vứt ra sàn, nhắc nhở Hạ Du: “Con muốn thử thách giới hạn Kiến Bang sao lại không ra tay, bày bừa nhiều vào, nó ghét nhất là ở chổ bẩn"
Hạ Du hiểu ý vội vàng gật đầu ghi nhớ, lúc Kiều Kiến Bang vào phòng, thấy sàn nhà trải vỏ hạt, anh bất động đứng yên ở cửa.
"Du Du, sao em lại vứt lung tung ra sàn như thế này? Nhỡ giẫm chân vào thì sao?" Kiều Kiến Bang giọng nói bình bình, ngồi xuống nhặt từng vỏ hạt bỏ vào lòng bàn tay.
Hạ Du và mẹ Kiều Kiến Bang nhìn nhau, bà mỉm cười lòng, Hạ Du cũng đã sớm mềm lòng.