Kể từ sau vụ Ngọc Ân ở tập đoàn ngày hôm đó, tần suất Hạ Du khóc rất nhiều, sắc mặt cũng dần trở nên hốc hác xanh xao dù vẫn ăn đồ bổ như thường lệ. Kiều Kiến Bang quyết định sắp xếp công việc đưa Hạ Du đi nghỉ ngơi, nhưng điều quan trọng trước hết vẫn phải ghé gặp bác sĩ tâm lý một chuyến.
Sau một buổi trị liệu, bác sĩ tìm ra được nguyên nhân khiến Hạ Du dễ kích động, đối với phụ nữ mang thai thì việc thai nhi và việc chồng ngoại tình trong lúc vợ có thai là hai lý do lớn nhất tác động đến người mẹ.
Biết được do bản thân gây ra tâm bệnh cho Hạ Du, Kiều Kiến Bang không ngừng dằn vặt bản thân, sớm biết dẫn đến hậu quả này anh nhất định cắt đứt với Ngọc Ân từ lâu.
Nhưng ở bên cạnh Hạ Du không phải ngày một ngày hai, Kiều Kiến Bang luôn có muôn ngàn cách khiến cô phải mềm lòng tha thứ và tin tưởng anh. May mắn ông trời tạo nên một Kiều Kiến Bang phúc hắc lại trao cho anh một cô vợ quá mức thuần khiết như Hạ Du.
Buổi tối ở nhà, Kiều Kiến Bang ngồi ngoài ban công giải quyết tài liệu, thi thoảng liếc nhìn Hạ Du vẫn say sưa ngồi tựa lưng đầu giường xem truyện cổ tích trên tivi.
Đến thời cơ thích hợp, Kiều Kiến Bang gom giấy tờ và laptop trở vào phòng cất, leo lên giường nằm trên đùi Hạ Du, nhắm mắt vờ mệt mỏi.
"Du Du, xoa đầu giúp anh"
Hạ Du cúi xuống nhìn mặt mày hơi nhăn nhó của Kiều Kiến Bang liền có chút lo lắng, cô dùng ngón giữa và ngón áp út xoa hai bên thái dương của anh, quan tâm hỏi: "Anh đau đầu à? Có cần uống thuốc không?"
"Không sao, nghỉ một lát là khỏe" Kiều Kiến Bang chỉ cần giả vờ mệt mỏi liền có thể thoải mái nằm hưởng thụ, ngón tay Hạ Du xoa ở thái dương vô cùng nhẹ nhàng và dễ chịu.
"Du Du" Kiều Kiến Bang mở mắt nhìn Hạ Du, khẽ cất tiếng gọi.
"Dạ?"
Tiếng đáp nhẹ mong manh lại ngọt ngào thấu tim, Kiều Kiến Bang khẽ mỉm cười, nửa thật nửa đùa hỏi: "Em nói Tết năm nay hai vợ chồng chúng ta thu được bao nhiêu lì xì nhờ con?"
Hạ Du cong môi cười, ngây ngô hỏi lại: "Có thể sao?"
"Có thể, so với mấy đứa em anh, vợ chồng chúng ta chắc chắn lời hơn"
Nghe Kiều Kiến Bang nói Hạ Du bất giác bật cười, đây là lần đầu tiên cô đón Tết ở Kiều gia, cũng có thể nói là cái Tết sum vầy nhất từ bé đến lớn cô mới có được.
Nghĩ đến, nước mắt Hạ Du lại dâng lên, cô không nhớ rõ trước khi gặp được Kiều Kiến Bang thì mình đã được hạnh phúc là khi nào, trong ký ức của cô chỉ tồn tại những hình ảnh đập phá náo loạn, tiếng la hét chửi tục và những hình ảnh của nhóm người rượu chè cờ bạc trong chính ngôi nhà mình.
Thấy Hạ Du chợt ngẩn người, tâm mắt dừng một điểm, màng nước trong mắt cũng đọng lại ở khóe mi dưới, Kiều Kiến Bang vội bật ngồi dậy, sốt sắng hỏi: "Du Du, em làm sao vậy?"
Hạ Du mỉm cười lắc đầu, nước mắt không hề chảy ra, cô xúc động tiết lộ: "Lần đầu tiên, em mới có cảm giác vui mừng khi đón Tết"
Sống trong cảnh nhà cao cửa rộng ăn sung mặc sướng, đối với Kiều Kiến Bang mà nói anh không thể hiểu được cảm giác của Hạ Du đã từng trải qua khi còn sống với bố.
Kiều Kiến Bang chợt xoa tóc Hạ Du, thật lòng bộc bạch: "Đã là quá khứ đừng nên nhớ lại, chỉ cần có anh ở đây, mỗi năm đều giúp em sinh một đứa để gom tiền lì xì"
Hạ Du ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt Kiều Kiến Bang, lời nói cùng ánh mắt khẳng định đó của anh vừa khiến cô lo sợ lại vừa an lòng.
Ngọc Ân đã mất rồi, Hạ Du không còn lý do nghi ngờ Kiều Kiến Bang muốn cùng con cả hai xây dựng gia đình riêng với Ngọc Ân.
Trải qua nhiều chuyện, ngẫm lại Hạ Du cuối cùng cũng hiểu được, trong lòng Kiều Kiến Bang không ai thay thế được con anh, còn cô đều nhờ con mới được anh chú ý đến.
Nhưng cô không còn trách anh, ngay từ đầu quyết định sinh con cho anh thì cô đã cảm thấy mãn nguyện khi nhận được sự yêu thương chiều chuộng dù chỉ nhờ phúc của con. Sau này được ở cùng con, vẫn nhận được sự quan tâm dù là thương hại từ Kiều Kiến Bang, Hạ Du vẫn cam lòng.
Thấy Hạ Du không nói năng gì, Kiều Kiến Bang nửa mừng nửa lo tiếp tục mở lời: "Em không trả lời là đồng ý rồi nhé?"
Hạ Du lúc này mới hoàn hồn thoát khỏi suy nghĩ: "Đồng ý cái gì?"
"Mỗi năm một đứa"
"Anh xem em là máy đẻ sao?" Hạ Du cau có bất mãn phàn nàn.
"Vậy một năm một tháng?"
"Anh tự đẻ đi" Hạ Du buồn cười nói, nhấc chân kéo tấm chăn đè dưới chân lên đắp.
Được đà khiến Hạ Du vui vẻ trở lại, Kiều Kiến Bang nhân cơ hội một lần xóa sạch hoài nghi trong lòng cô, dùng vẻ mặt chịu thiệt thòi giành quyền lợi: "Em quên rồi sao? Ngay từ đầu chính em đã đồng ý sinh liên tiếp năm năm bất kể trai gái mới nghỉ?"
Hạ Du bị dọa một phen kinh ngạc tròn mắt, trong ấn tượng của cô hình như chưa từng có lời thỏa thuận đó. Nhìn sang vẻ mặt như bị ức hiếp của Kiều Kiến Bang, Hạ Du hoài nghi trí nhớ của chính mình, dè dặt hỏi: "Chúng ta, có thỏa thuận đó nữa sao? Là anh tự bịa ra đúng không?"
"Du Du, lần đầu làm cha anh thiếu kinh nghiệm, những lần sau anh nhất định làm tốt hơn, em đừng thất hứa"
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Kiều Kiến Bang, Hạ Du hoang mang tột độ, từ lúc mang thai trí nhớ cô giảm đi không ít, còn có lúc nhớ lúc quên nên không dám chắc những lời anh nói là thật hay giả.
Cũng chính ngay lúc này, Hạ Du chợt nhớ rất rõ, cô sinh con cho Kiều Kiến Bang nhưng không hề ký bất kỳ thỏa thuận nào, thế nên việc cô phải sinh một đứa hay mười đứa cho anh còn tùy thuộc vào độ nhẫn tâm của anh đối với cô.