Sáng hôm sau Kiều lão gia cùng chú thím và em họ Kiều Kiến Bang đến thăm, tất cả đều hào hứng đón cháu đời thứ tư trong gia đình. Nhất là Kiều lão gia, ngày ông chờ đợi cuối cùng cũng đến, khi mắt mũi còn sáng, tay chân còn khỏe mạnh đã có thể thấy cháu cố ra đời.
Ngắm cháu cố đang ngủ trong nôi, Kiều lão gia cảm thán: “Rất giống Kiến Bang lúc nhỏ, y như một khuôn đúc ra”
Hạ Du nghe ông nội nói liền quay sang Kiều Kiến Bang đang ngồi bên cạnh, nghiêm túc bắt bẻ: “Chẳng phải anh nói không xem em là người đẻ thuê sao? Tại sao con đẻ ra chỉ giống anh?”
Gương mặt Kiều Kiến Bang hoàn toàn vô tội, cẩn trọng đáp: “Nhưng con là do em sinh mà?”
Biểu cảm Hạ Du ngỡ ra, không nói gì thêm.
Kiều Kiến Bảo càng lớn càng ra nét giống hệt Kiều Kiến Bang không lệch chút nào, mẹ anh mang hình anh lúc nhỏ ra so sánh trông như anh em sinh đôi.
Mặc dù sinh con nhưng con không giống mình khiến Hạ Du có chút tủi thân, bù lại Kiều Kiến Bang luôn chủ động chăm con chia sẻ bớt áp lực với cô.
Chỉ cần Kiều Kiến Bang có mặt ở nhà, ngoại trừ cho con bú và chơi với con Hạ Du không cần phải làm gì nữa, từ việc thay tã, tắm rửa, dỗ con ngủ đều một tay anh lo liệu.
Ngay sau khi Hạ Du sinh con xong, mẹ Kiều Kiến Bang không cho anh ngủ chung, tất cả cũng chỉ vì sợ vợ chồng trẻ gần gũi khó kiềm chế, nhưng anh vẫn nhất quyết không nghe theo, tối nào cũng phải ôm Hạ Du mới ngủ được.
Khi con trai ra tháng, Kiều Kiến Bang bắt đầu tập cho con ngủ riêng trong nôi đặt sát cạnh giường bên phía anh, nếu nửa đêm con có giật mình khóc thì anh sẽ dỗ, không để ảnh hưởng đến giấc ngủ Hạ Du.
Chỉ sau ba tháng sinh em bé, do lúc mang thai cơ thể không thay đổi nhiều mà Hạ Du trong thời gian ngắn đã lấy lại vóc dáng thời con gái, Kiều Kiến Bang cũng gầy đi không ít vì bận chăm lo từ vợ con đến công việc.
Kiều Kiến Bảo được sáu tháng, ngày càng tròn trĩnh đáng yêu, hai đôi mắt đen láy tròn xoe, miệng lúc nào cũng tươi cười khi được nghe nói chuyện.
Buổi sáng Hạ Du dậy sớm xuống nhà nấu đồ ăn sáng, Kiều Kiến Bang vẫn còn say giấc trên giường, chỉ kể từ khi Kiều Kiến Bảo đầy tháng thì anh mới thực sự có thời gian ngủ thẳng giấc.
Chuẩn bị bữa sáng xong xuôi trở về phòng, Hạ Du đến cạnh nôi phát hiện không có Kiều Kiến Bảo bên trong, cô vội đưa mắt khắp phòng tìm kiếm, nhìn đống chăn lộn xộn trên giường liền có chút hoài nghi đi đến kiểm tra thử.
Kiều Kiến Bang đắp chăn từ eo trở xuống, thân trần phơi ra ngoài, Hạ Du hé mở chăn đang trải chỗ trống bên cạnh anh, Kiều Kiến Bảo nằm dưới chăn tròn mắt nhìn cô, bỗng cười ê a thích thú.
Hạ Du ngồi xuống ôm con hôn, cậu nhóc liền cười nắc nẻ.
Vừa đặt Kiều Kiến Bảo xuống, Hạ Du bất ngờ bị Kiều Kiến Bang kéo về phía anh hôn lên môi, cậu nhóc bỗng “A” một tiếng tức giận, hai vợ chồng buồn cười nhìn qua con trai, Kiều Kiến Bảo phụng má vịn tay Hạ Du đứng lên, dùng bàn tay bé xíu lau miệng cô rồi hôn lên, hôn xong còn lén nhìn trộm Kiều Kiến Bang chờ phản ứng của anh.
Kiều Kiến Bang cười khổ, bức xúc nói: “Con hôn vợ bố còn dùng vẻ mặt thách thức đó nhìn bố sao? Có giỏi thì tự đi tìm vợ về mà hôn”
Kiều Kiến Bảo cười thành tiếng, ôm cổ Hạ Du vui sướng.
Khoảng thời gian sau khi sinh con xong, Hạ Du vẫn luôn ở trong trạng thái chuẩn bị tinh thần nếu một ngày nào đó Kiều Kiến Bang thay đổi chỉ muốn thực hiện giao ước ban đầu, nhưng thời gian cứ trôi đi, tình cảm anh dành cho cô ngày càng sâu đậm, anh luôn cho cô cảm giác nếu anh thương con cũng sẽ thương cô, nếu có nhắc đến thỏa thuận ngày xưa, anh cũng sẽ cố tình giả vờ không nhớ.
Sau khi Kiều Kiến Bảo biết đi, cậu nhóc chẳng bao giờ ngồi yên quá năm phút, trừ phi ngồi với bố và ông bà, nếu ở chung với mẹ hoặc các dì giúp việc thì y như rằng cậu nhóc sẽ chạy lung tung để chơi trò rượt đuổi.
Buổi tối Kiều Kiến Bang trong thư phòng làm việc, cửa không đóng kín bị đẩy ra, Kiều Kiến Bảo mặc đồ ngủ liền thân hình con gấu trúc chạy vào bám chân anh leo lên. Kiều Kiến Bang thuận tay xách Kiều Kiến Bảo ngồi lên đùi, cậu nhóc hiếu kỳ nhìn ngó khắp bàn làm việc của anh.
“Mẹ đâu?”
“Mẹ... pha sữa rồi” Kiều Kiến Bảo ngây ngô đáp.
Kiều Kiến Bang bế Kiều Kiến Bảo lên xoay lại đối diện với anh, gương mặt tròn xoe trong chiếc nón gấu trúc có hai lỗ tai trông càng dễ thương hơn. Anh hôn lên má Kiều Kiến Bảo một cái, cậu nhóc không có phản ứng, chỉ đưa tay sờ sờ râu mọc ra dưới cằm anh.
Hạ Du mang sữa pha vào cho Kiều Kiến Bảo, cậu nhóc vừa cầm đã bị Kiều Kiến Bang đặt ngồi lên bàn trước mặt, anh kéo Hạ Du ngồi lên đùi anh chờ xem phản ứng của con trai.
Kiều Kiến Bảo ngậm bình sữa bú, thấy bố mẹ ôm ấp liền nhìn nhìn một cái, ngay sau đó liền dịch người ngồi nhích vào trong giữa bàn, dùng chân huơ giấy tờ của Kiều Kiến Bang bay tứ tung rơi luôn cả xuống đất cùng vẻ mặt cảnh cáo bố.
Kiều Kiến Bang và Hạ Du tươi cười vui vẻ nhìn con trai giận dỗi, anh gác cằm lên vai cô cảm nhận sự ấm áp của gia đình. Hơn hai năm rưỡi trước anh vẫn còn một mình, chớp mắt một cái lại có vợ con bên cạnh, cuộc sống cô đơn bỗng có thêm những người quan trọng, có nước mắt, có tiếng cười, có cả những cảm xúc anh và Hạ Du đều chưa từng trải qua.
“Gặp được nhau vốn là tình cờ, ở bên nhau vốn là định mệnh, gắn kết với nhau cả đời người lại chính là tình yêu”
...HẾT....