Ông Xã Tôi Là Nam Thần
Chiếc xe lăm bánh gần một tiếng cũng đã đến nơi. Lục Tấn bước ra ngoài mở cửa cho phu nhân tương lai của mình. Cô nhìn vào nơi ở sau này của mình trước mặt. Đây không phải căn nhà trước kia anh và cô cùng ở mà là một căn biệt thự xa hoa, tráng lệ, cô giờ đây cảm thấy thất vọng, phải rồi anh bây giờ là một người nổi tiếng, giàu có sao lại ở căn nhà nhỏ kia được.
Căn biệt thự này có diện tích vừa phải nhưng rất sang trọng với tông màu trắng làm chủ đạo. Cô ngắm nghía một lúc lâu rồi đi theo Lục Tấn đang bấm chuông cửa. Lúc này có một người phụ nữ trung niên tầm năm mấy tuổi ra mở cửa cho cô và Lục Tấn vào trong. Người phụ nữ gật đầu chào Lục Tấn rồi nhìn sang cô cười hiền từ nói lời chào.
- Chào Thiếu phu nhân. Tôi là Tiết Dung quản gia ở đây.
Thanh Mộc Tinh bất ngờ vào cách xưng hô này một chút rồi nhìn bà hiền tươi.
- Chào dì Tiết, con là Thanh Mộc Tinh!
Thấy cô gái trước mặt bà thật xinh đẹp, nói chuyện lại lễ phép, bà ngầm hiểu vì sao lão phu nhân lại coi trọng cô như vậy mà dặn dò bà nhớ chăm cô thật kĩ.
- À hai ngươi vào trong nhà đi!
Tiết quản gia né đường cho họ vào nhà rồi bà ấy dẫn đường cho Lục Tấn đến một căn phòng. Trợ lí Lục cất hai chiếc vali vào trong.
Thanh Mộc Tinh lễ phép mỉm cười nói: "Cảm ơn anh, phiền anh rồi"
Trợ lí cũng nhìn cô đáp lời:"Là việc nên làm, Thanh tiểu thư đừng khách sáo. À mà tôi đến công ty đây. Ở đây có gì không biết cứ hỏi Tiết quản gia"
- Được, tạm biệt!
Lục Tấn ra ngoài trực tiếp lái xe đến công ty.
Thanh Mộc Tinh soạn hết đồ đạc của mình ra treo lên tủ, Tiết Dung thấy thế đến giúp cô.
- Hay là cứ để tôi, thiếu phu nhân đi đường xa cứ nghỉ ngơi trước đi.
Thanh Mộc Tinh nhìn bà cười tươi vừa treo đồ vào tủ vừa nói: "Cứ để con làm được rồi mà dì này, đừng gọi con là thiếu phu nhân gì đó nữa, con chưa được gả vào nhà mà, cứ gọi con Tinh Tinh là được"
Tiết Dung đang phụ Mộc Tinh thì khựng lại trước câu nói của cô.
- Làm sao như vậy được, Doãn gia trước giờ quy tắt nghiêm ngặt, Lão phu nhân có căn dặn phải gọi cô là thiếu phu nhân.
Thanh Mộc Tinh nhìn khuôn mặt hiền từ rồi nắm đôi bàn tay nhăn nhún vì tuổi tác của bà.
- Ở đây không phải Doãn gia, con không có trách dì đâu.
Nhìn Tiết Dung bối rối, cô cũng không nở làm khó bà thêm liền cười dịu dàng.
- Được rồi, con không làm khó dì nữa.
...
Sau khi cất đồ vào tủ xong, Tiết Dung dẫn cô đi dòng quanh mọi ngõ ngách của biệt thự. Bà dẫn cô đến khu vườn đằng sau, Thanh Mộc Tinh cảm thấy nơi đây rất yên bình, có hoa có lá rất chi là thoải mái. trước nhà còn có hồ bơi. Tiết quản gia nói Doãn Minh Dương lúc rãnh rỗi mới xuống đây tắm một lần, nhưng vì công việc quá bận nên anh rất ít khi tắm hồ bơi. Nghe đến đây Thanh Mộc Tinh lại nhớ đến lúc trước, anh cái gì cũng giỏi ngay cả bơi lội đoạt giải nhất ba năm liên tiếp ở trường khiến ai cũng ngưỡng mộ, người đàn ông cô yêu đúng thật là rất giỏi, nghĩ đến đây, Thanh Mộc Tinh cười khúc khích, Tiết Dung nhìn cô kì lạ liền hỏi: "Con sao thế?".
Cô giật mình trả lời: "Không gì đâu ạ, con chỉ nghĩ anh ấy bận đến như thế sao?".
Tiết Dung đáp lại: "Đúng thế, thiếu gia rất giỏi, cậu ấy mới tốt nghiệp đã thu mua Truyền thông Thịnh Thế đang từ một công ty trong bờ vực phá sản trở thành một công ty giải trí hàng đầu đất nước. Rồi cậu ấy còn làm diễn viên, nam thần của biết bao người, sắp tới đây chắc rằng thiếu gia sẽ tiếp quản cả Doãn thị.
Bà kể với Thanh Mộc Tinh với giọng điệu tự hào ra mặt để thu hút cô càng có cái nhìn thiện cảm về anh. Thanh Mộc Tinh thắc mắc.
- Giỏi đến thế sao? Vậy từ nhỏ đến lớn là dì chăm anh ấy à?
- Ừm! Lúc thiếu gia học cấp ba thì cậu ấy ở riêng sao đó thì đi du học đến tận khi cậu ấy về nước làm việc dì mới từ Doãn gia sang đây để chăm sóc cậu ấy.
Thanh Mộc Tinh hiểu ra rồi cùng quản gia đi vào nhà. Tiết Dung càng nói thêm cho cô biết.
- Đây là phòng của thiếu gia!
Căm phòng ngăn nắp và sạch sẽ, không khí thoang thoảng mùi hương quen thuộc của anh, cô nhắm mắt lại cảm nhận hương thơm lâu nay mà cô mong nhớ nhưng cô có cảm giác căn phòng này rất cô đơn, trống trãi không ấm áp như một căn phòng bình thường cho mấy.
- Tính cách anh ấy ra sao vậy dì Tiết.
Bà nhìn đôi mắt long lanh mong chờ câu hỏi của cô rồi cười nói.
- Thiếu gia từ nhỏ đến lớn rất ít nói nhưng là một người rất tốt, không biết ra sao mà từ khi học hết cấp ba cậu ấy càng kiệm lời hơn xưa, còn lạnh lùng hơn rất nhiều nữa. Chắc là cậu ấy trưởng thành rồi thay đổi thôi nhưng tôi biết cậu ấy không xấu xa, con yên tâm đi.
Thanh Mộc Tinh gật đầu đáp lại: "Vâng ạ!"
Bà đâu biết chính người trước mặt mình đã làm thiếu gia của bà trở nên như vậy, cô thoáng buồn bã không dám nhìn vào mắt bà.
Bà hiền từ nhìn cô triều mến, đôi mắt bà hiện lên vẻ ấm áp lạ thường rồi nắm lấy đôi bàn tay thanh mảnh của cô.
- Dì biết con và thiếu gia chưa có gặp mặt nhiều lần cũng chưa có tình cảm gì với nhau nhưng dì thấy con xinh đẹp lại hiền lành như này chắc chắc sẽ khiến cậu sẽ động lòng sớm thôi.
Thanh Mộc Tinh nhìn bà cười chua xót. Lúc ấy cô đã làm anh đau khổ như vậy làm sao anh mà anh động lòng với cô một lần nữa được.
Tiết Dung dẫn cô từ nơi này đến nơi khác rồi sau đó hỏi cô có đói không bà làm đồ ăn. Thanh Mộc Tinh đáp rằng cô ở nhà ăn rồi không phiền bà nấu. Cô về căn phòng mới của mình, căn phòng rất sạch sẽ rộng rãi, không như căn phòng nhỏ chật hẹp ở nhà cô nhưng Mộc Tinh cảm thấy ở nhà cô là thoải mái nhất thôi. Lúc này, cô lại bắt đầu chìm vào suy tư.
Đến cả rước cô anh cũng không thèm đi nói chi là làm vợ chồng với cô, nhìn đôi mắt hận thù như muốn xé cô ra làm trăm mảnh lúc ở khuôn viên nhà hàng ngày đó cô cũng đủ hiểu anh hận cô đến như nào rồi. Chắc vì cuộc hôn ước này Tịnh Lan sẽ không làm hại gia đình cô như lời bà ta đe dọa trước kia nữa nhưng còn về phía anh thì cô không biết phải làm sao, nếu cô nói mẹ anh là người ép cô rời xa anh, làm sao anh tin đây. Càng nghĩ cô càng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi cô tỉnh dậy trời cũng đã tối muộn tầm tám giờ. Kì thực Doãn Minh Dương giờ này cũng không thấy về nhà. Quản gia đang dọn cơm cho cô, thấy thế Thanh Mộc Tinh đến phụ bà. Bà nhíu mày ngăn cản.
- Để dì làm được rồi, con lại bàn ăn ngồi đi, sẽ có đồ ăn nhanh thôi.
- Con làm được mà, mà dì này, ở đây chỉ có mình dì làm tất cả mọi việc sao?
- Ừm, thiếu gia không thích ồn ào nên không tuyển thêm người giúp việc.
- Nhưng một mình dì tuổi cao làm sao làm hết được.
Bà thấy cô lo lắng như thế liền cười với cô.
- Dì thấy không hề thấy mết mỏi chút nào ngược lại còn cảm thấy yên ổn, mà thiếu gia đối xử rất tốt với dì nữa. Thôi để dì làm, coi chừng phỏng đấy.
Cô càng không nghe lời Tiết Dung mà cứ phụ, bà bất lực với cô gái này thật sự. Lúc nghe người đến đây là một tiểu thư danh giá, bà còn sợ là một cô gái hóng hách không biết phép tắc mà làm khó bà nhưng không ngờ lại là một cô gái hiền lành hiểu chuyện, bà cảm thấy rất hài lòng.
Đến khi các món ăn thịnh soạn được bày ra, Thanh Mộc Tinh chậm rãi ngửi mùi thơm của một bàn ăn thịnh soạn trước mắt rồi nhìn Tiết Dung.
- Cực cho dì rồi, nhà chỉ có ba người mà dì làm nhiều đồ ăn thế, dì ngồi ăn với con đi.
- Không được, phép tắc là trên hết. Là phận người làm sao dám ngồi chung bàn với chủ được. Đến cả thiếu gia chăm sóc từ nhỏ dì còn không có gan như thế nữa là.
- Không sao đâu mà dì, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi.
- Thiếu phu nhân, mong con thông cảm cho dì, thật sự là không được.
Tiết Dung tuyệt đối từ chối. Phải nói Doãn gia quy tắc đúng là rất nghiêm khắc, với một người sống lâu năm ở Doãn gia như bà đương nhiên là không dại gì làm trái lại. Thanh Mộc Tinh thấy thế cũng không nói thêm lời nào rồi cầm đũa thưởng thức từng món ăn. Đúng là những món ăn mà Tiết Dung nấu cực kì ngon miệng khiến cô ăn rất nhiều rồi tấm tắc khen ngon không ngừng. Bà nhìn cô như thế mà rất vui vẻ, đó giờ bà ở căn nhà này khi anh đi làm một mình buồn chán biết bao này lại có thêm một cô gái đáng yêu như này khiến bà càng thêm vui vẻ. Bà mong anh và cô mau chóng có tình cảm với nhau vì bà biết cô gái trước mặt bà cực kì tốt.
- Con là một tiểu thư nhà giàu có mà không kiêu ngạo chút nào, đúng là một cô gái tốt.
Cô khựng lại trước câu nói của bà.
- Con không phải tiểu thư gì đâu.
Bà thắc mắc nhìn cô, chẳng phải Lão phu nhân nói người gã vào là đại tiểu thư của Thanh gia hay sao? Biết Tiết Dung nghĩ gì, cô đành kể hết tất cả cô bà nghe chuyện của cô.
Tiết Dung bây giờ mới hiểu rằng thì ra cô đường đường là tiểu thư mà không sống trong nhung lụa phải cùng mẹ sống một cuộc sống khổ cực, bà càng cảm thấy thương xót cho cô gái bé nhỏ này, bà khuyên lơn.
- Thôi con đừng buồn nữa, thiếu gia là một người tốt, nhất định sẽ đối xử với con không tệ đâu nên con đừng lo bản thân mình sẽ khổ sở về sau.
Cô cảm động trước lời khuyên của bà mà mắt đỏ lên.
Sau một lúc cô cũng ăn xong rồi dọn dẹp phụ bà. Cô còn định rửa chén nữa chứ nhưng bà lại lấy cái quy tắc gì đó ra mà ngăn cô, thế nên cô đành buồn chán về phòng mình mà thôi.