Phần 1
Không biết có phải do tính cấp thiết của cái yêu cầu tôi đề ra hay không mà tôi lại được dẫn vào một căn phòng có giường với màn che được vua và những cận thần chuẩn bị.
Thả cả người xuống giường, tôi thở dài.
“Dũng sĩ-sama! Người có cần thêm gì khác không ạ?” Harissa hỏi cùng với một nụ cười rạng ngời.
“Không, ổn cả rồi. Để anh một mình được chứ?”
“Vâng ạ!” Harissa vui vẻ trả lời, rồi chuyển lời yêu cầu của tôi cho các cô hầu đang chờ trong hành lang.
‘Quả là tuổi trẻ mà~’
Nhìn cô bé rời đi, dòng suy nghĩ cứ như một ông già lướt qua tâm trí tôi.
“Rekka-san, cậu thích mấy cô gái ngây thơ như thế à?”
“Miễn bình luận.”
Thuận miệng bỏ qua câu hỏi của R, tâm trí tôi quay trở lại dòng tình trạng khó khăn của mình... và tôi thất vọng ôm lấy đầu mình.
Pháp sư, người ngoài hành tinh, người thế giới khác. Thật khó để giao tiếp với từng người trong đám đó, nhưng giờ cả ba lại dồn vào cùng một lúc! Mình có thể làm gì đây?
Nếu tính luôn R, kẻ tới từ tương lai, thì sẽ là bốn vấn đề khác nhau. Bên cạnh đó, ‘Đại chiến toàn thể’ sẽ xảy ra trong tương lai, nên mấy việc xảy ra lúc này sẽ khó có thể ảnh hưởng tới nó. Lúc này đây, đó có vẻ là chuyện may mắn duy nhất.
“Arggh- ... Nghiêm túc đó à. Mình phải làm gì đây?”
“Vì chúng ta đang ở trong thế giới khác, cậu nên giải quyết việc ở đây trước.”
“Tôi có rảnh đâu chứ. Tại sao tôi lại phải dính tới chuyện của cái thế giới này chứ? Và Satsuki có thể gặp đại họa lúc này đấy. Nếu tôi không quay trở lại thế giới của mình ngay thì...”
Cái đồng hồ trên tay tôi chạy với tốc độ bình thường trong thế giới này, tức là lúc này ở Trái Đất đang là 2 giờ chiều. Tôi nhớ mình đến nhà máy bỏ hoang khoảng 1 giờ chiều, vậy là Satsuki đã bị bỏ lại một mình với tên Messiah gần một tiếng rồi.
Messiah đã nói rằng muốn Satsuki làm vợ của hắn, nên chắc hắn không làm đau hay là giết cô ấy... Nhưng tôi cần phải trở lại thế giới của mình để chắc chắn rằng Satsuki vẫn được an toàn.
Khi tôi đang hoảng loạn, không hiểu sao mà R lại nhìn tôi giễu cợt.
“Vậy là cậu định quay lại thế giới của mình và để cho thế giới này bị hủy diệt?”
“Bất đắc dĩ thôi mà. Tôi chỉ là một phần của ‘Dòng dõi’ thôi. Tôi không có được khả năng đặc biệt, hay có gì khiến tôi khác biệt với mọi người. Tôi không thể cứu được thế giới này.”
“Cậu thực sự tin là như vậy ư?” R cứ nhất định hỏi tiếp.
“Cô tin là tôi có thể sao?”
“Không, nhưng nếu mà Rekka-san vứt bỏ ‘câu chuyện’ này thì...”
Trước khi R có thể nói hết câu, thì Harissa đã quay lại từ hành lang.
“Dũng sĩ-sama? Người đang nói chuyện với ai đó sao ạ?”
“Không. Em tưởng tượng thôi.”
“Ôi, vậy là em nghe nhầm rồi! Em thực tệ với chuyện đó. Hồi em còn nhỏ, em nghe nhầm tiếng ngáy của ông thành tiếng gầm của rồng, làm cả làng một phen hoảng loạn!”
Em đâu nên kể lại chuyện đó với gương mặt hạnh phúc như vậy chứ?
Harissa lon ton chạy tới và ngồi xuống cạnh tôi. R-rất là gần...
“Dũng sĩ-sama! Người có cần em làm gì không ạ?”
“Không hẳn.”
“Nhưng thế là không được! Bệ hạ ra lệnh cho em chăm sóc người. Làm ơn hãy ra lệnh đi ạ, em sẽ làm bất cứ chuyện gì luôn!”
“... OK, thế sao em không ngồi xa hơn một chút đi nhỉ?”
“E-Em xin lỗi! Trong cơn vui sướng em đã vô tình tới quá gần! Em chắc là hôi lắm.” Harissa vừa kêu lên vừa nhảy xa khỏi tôi.
“Không, anh không yêu cầu em như thế vì em có mùi đâu...”
“Ổn mà! Em chỉ là thường dân, nên thật sự rất vinh dự khi mà một kẻ như em được phép đứng ở nơi thế này. Nên chắc chắn là em đã tỏa ra một mùi hôi khó chịu của thường dân từ cơ thể mình!! Nhưng là vì em đang nói chuyện với dũng sĩ-sama, và chuyện đó làm cho em mừng toát mồ hôi!”
... Tôi đoán chất khử mùi chưa được phát minh trong thế giới này.
Để chuyện đó qua một bên, cô bé này, Harissa, dường như chính là người đã triệu hồi tôi tới thế giới này.
Thế tức là nếu tôi muốn quay lại thế giời của mình thì cách nhanh nhất là nhờ em ấy giúp đỡ...
“Ừm, anh có việc muốn nhờ.”
“Vâng! Xin nói đi ạ, dũng sĩ-sama?!”
Anh không thể nói ra chuyện đó khi mà em nhìn anh với ánh mắt lấp lánh như vậy được... Nhưng mình cần phải nói.
“Xin hãy đưa anh trở lại thế giới của mình.”
“………Hả?”
Mà, tôi đã đoán câu trả lời sẽ như thế.
“Anh không thể đánh bại Ma Vương. Và anh không phải là dũng sĩ.”
Mà, tôi chỉ là một người bình thường. Nếu là một nhân vật trong trò chơi, thì tôi có lẽ là một dân làng ngẫu nhiên.
“... N-nhưng! Rekka-sama được triệu tập nhờ có câu thần chú huyền thoại được lưu truyền qua nhiều đời trong hoàng tộc của Abraham. Theo truyền thuyết, dũng sĩ của chúng em sẽ xuất hiện từ trong ánh sáng rực rỡ...”
“Xin lỗi, nhưng đó là do bản chất của anh làm anh dễ bị kéo vào mấy thứ như thế mà thôi. Xin hãy tìm dũng sĩ khác đi.”
“Không... Người nói dối.”
“Anh nói thật.”
“Không, người nói dối... Rekka-sama là dũng sĩ của chúng em. Người phải như thế. Nếu không, em sẽ gặp rắc rối.”
"......"
Mấy câu như thế chỉ khiến trái tim tôi bị dày vò.
Nhưng có một người mà tôi thực sự cần phải bảo vệ.
“Tôi không quan tâm chuyện của nhóc. Tôi không có rảnh đâu. Đưa tôi về thế giới của mình ngay đi!”
“Hức...!”
Cơn giận bộc phát của tôi làm Harissa bị sốc.
Nụ cười sáng như mặt trời đã biến mất và được thay bằng những giọt lệ.
“~~~Jearim Neckrum!” Em ấy xướng niệm, đôi môi run rẩy.
Đột nhiên, cô bé biến mất trước mắt tôi.
“Gì chứ? Harissa?”
Tôi không thể nhìn thấy Harissa, nhưng tôi có thể nghe tiếng bước chân chạy đi. Sau đó, cánh cửa tự mở ra, và tiếng chân trốn thoát ra ngoài hành lang.
“... Em ấy biến bản thân mình thành vô hình sao?”
“Ai biết,” R từ dưới sàn nhà lộ cái mặt lên, trông như xác ai đó bị cắt thành nhiều mảnh, trả lời thờ ơ.
Bị bỏ lại một mình, tôi đành nhờ R giúp đỡ.
“Cô biết cách nào để quay lại thế giới của tôi không?”
“Tui không thể trả lời.”
“Biết mà…”
“Cậu vẫn chưa trả lời tui. Cậu thực sự sẽ bỏ đi, để mọi chuyện lại như thế?”
“Tôi sẽ trả lời sau. Tôi cần quay lại thế giới của mình ngay khi có thể.”
R cứ luôn gây phiền nhiễu mọi lúc.
“Vậy, sẽ thế nào nếu tôi bỏ đi?”
“Mà, thế giới này sẽ đi đến hồi kết nếu không có Rekka-san,” R hời hợt nói như vậy.
“…hồi kết?”
“Đâu có gì khó hiểu đâu,” R tiếp tục khi nổi lên khỏi sàn nhà. “Một ‘câu chuyện bị nhân vật chính của nó vứt bỏ’ không có cái kết nào khác ngoài sự hủy diệt. Thực tế thì, chính vương quốc này đã bị vứt bỏ bởi tổ tiên của họ trong quá khứ, nên hậu duệ của gia tộc Namidare thực sự chính là niềm hy vọng cuối cùng của những người trong ‘câu chuyện’ này.”
Dưới cái mũ quân đội, đôi mắt của R thực sự nghiêm túc.
“... Nhưng ông già chưa bao giờ nói về chuyện đó.”
“Bởi vì tình cảm của ông đối với cậu, Rekka-san. Nếu ông ấy nói với cậu rằng từ bỏ ‘câu chuyện’ sẽ đẩy nó tới con đường diệt vong, cậu có thể sẽ cố liều lĩnh để thử và cứu tất cả mọi người. Như cậu vừa mới nói đó thôi, cậu chỉ là một người bình thường.”
Mà, ông già đã bắt mình phải hứa không được vứt bỏ những ‘câu chuyện’.
Có lẽ ổng muốn nói với tôi rằng hãy làm hết sức để cứu họ. Chỉ là ông hơi vòng vo... nhưng có lẽ thực sự là do tình yêu của người cha đối với con trai mình ngăn không để ông ấy nói thẳng ra.
Và giờ mình đã biết, mình nên làm gì đây?
Tôi chỉ mang theo súng laser và đồng hồ dịch chuyển vì tôi cầm chúng trên tàu vũ trụ, và điện thoại Satsuki trong túi. Dù là vậy, tất cả các cô gái đang yêu cầu tôi cứu lấy từ ‘câu chuyện’ của họ.
Ba cô gái, ba ‘câu chuyện’ ... Nhưng tôi chỉ có một thôi.
Liệu mình có thể cứu tất cả?
Phần 2
“Vậy, Rekka-san, cậu định kết thúc câu chuyện này thế nào đây?” R hỏi.
“Làm như không liên quan tới tôi ấy. Cô chỉ cố làm tôi cảm thấy tội lỗi thôi.”
“À, dù là tui rất muốn cậu không giải quyết được ‘câu chuyện’ và có được tình cảm của ‘nữ chính’, để cậu làm thế tức là nhiệm vụ của tui sẽ không bao giờ được hoàn thành.”
“…Chờ đã. Đừng có nói là ngoài việc giúp tôi nhận ra được động cơ thật của ông già mình, cô cũng nói thế để giúp bản thân hoàn thành nhiệm vụ ư?”
“Tất nhiên.”
“Sao cô dám~”
Trong cơn giận, tôi nắm lấy má của R và véo hết sức mình.
“Ui ui ui ui ui ui.”
Dù sao thì, tôi đoán mình phải quyết định thôi. Giờ không phải là lúc để mà do dự.
Tôi nhảy ra khỏi cái giường mà mình đang ngồi, và cài súng laser lên thắt lưng cho an toàn.
“Cậu đi đâu thế?”
“Đi dạo.”
“Vậy cậu không quay lại thế giới của mình à?”
“Không phải bây giờ. Tôi cần chút thời gian để suy nghĩ.”
“Vậy à.”
Đưa R theo, chúng tôi vu vơ dạo bước qua những khuôn viên bao quanh cung điện. Đi qua các hành lang bằng đá ở nơi này khiến cho toàn bộ trải nghiệm tựa như hóa thân thành nhân vật trong RPG vậy.
“... Tui cảm thấy mọi người đang nhìn chúng ta.”
“Tôi biết.”
Cũng đành chịu thôi, vì tôi vẫn mặc bộ đồng phục trường của mình, đối với những người của thế giới này thì nó thật quá kỳ lạ.
Nhưng thật khó suy nghĩ khi mà mọi người cứ nhìn chằm chằm vào mình.
“Có lẽ tốt hơn nếu tôi tìm một căn phòng để tránh mọi người vậy.”
“Không, bước đi gây lực ép lên lòng bàn chân của cậu, nó sẽ kích thích não bộ, thế nên tốt nhất là cậu vừa tản bộ vừa suy nghĩ.”
“Wow, cô quả là am hiểu đó, R.”
“Hừm. Chỉ là Rekka-san hầu như chả biết gì thì có ấy. “
Ai đó giúp tôi thoát khỏi tính kiêu căng và thói lên lớp của cô ta với.
“Hmm? Cô có ngửi thấy mùi gì đó ngon ngon không?”
“Hửm? Giờ cậu nói mới thấy, đúng vậy.”
R quay lại và bơi trong không khí như thể đang ở trong nước, và tôi theo sau cô nàng.
Ngay sau đó, chúng tôi đến một cánh cửa mở dẫn đến căn phòng tỏa ra hương thơm đó.
“Tui nghĩ đây là nhà bếp.”
“Tôi cũng muốn biết nè. Cô có đói không, R?”
“Không. Nhưng tui có khứu giác, và nó bảo tui là hương thơm này từ những món ngon.”
“Thế à. Thật ra tôi rất đói nè.”
Ngoài mấy cái bánh mì mà tôi ăn sáng nay ra, tôi chẳng có thời gian để ăn thứ gì khác cả ngày nay.
Tôi bước qua cửa, dự định thỉnh cầu một bữa ăn.
“Erm. Thứ lỗi!”
“Dâng? Wow! Không lẽ là?! Ngài là dũng sĩ-zama của chúng tôi sao?!”(Claudius: bà thím này đang nói ngọng)
Một phụ nữ có vẻ như là người phụ trách rối rít nghênh tiếp.
“Wow, nhờ có sự xuất hiện ngài mà chúng tôi sẽ được cứu vớt, và vương quốc này cuối cùng sẽ nại được an bình.”
Nhưng tôi không phải dũng sĩ... Mà, tôi nghĩ là cũng chẳng mất gì nếu nói chuyện với ai đó trước khi quyết định là liệu có nên quay về thế giới của mình hay không.
“Đây thực sự là lần đầu tôi đến đây, nên tôi chẳng biết nhiều. Bà có thể cho tôi biết thêm về đất nước này chứ?”
“Gì ạ? Hông nẽ Điện hạ hay Harissa-chan chưa nói gì với ngài ư? Hông được dồi, nhất nà khi dũng sĩ-zama phải thu thập thông tin từ một kẻ như tôi nữa. Được dồi, cứ hỏi đi ạ, tôi sẽ cố hết sức để mà trả nời ngài.”
“OK, bắt đầu với Ma Vương đi...”
Cuối cùng, tôi biết về câu chuyện của Ma Vương và đội quân của hắn.
Ma Vương, kẻ bị phong ấn hoàn toàn từ hàng trăm năm trước, đã thức dậy cách đây hai năm.
Được triệu hồi bởi Vua của chúng, Đội quân Quỷ bắt đầu xuất hiện trên khắp vương quốc. Do chúng lập tức quay về thế giới của chúng ngay sau khi cuộc chiến kết thúc, quân đội của vương quốc không có cơ hội mở các cuộc phản công hoặc lên kế hoạch cho cuộc xâm lăng kế đến, dẫn đến thất bại thảm hại.
Tuy nhiên, vậy nghĩa là đánh bại Ma Vương thì cũng có thể ngăn được đội quân của hắn. Vấn đề duy nhất là lớp rào cản xung quanh hòn đảo đơn độc mà Ma Vương xây dựng pháo đài sẽ ngăn cản bất kỳ ai tiếp cận hắn.
“Chúng tôi đã cử đi vô số Quân Đoàn Thảo Phạt Ma Vương, nhưng do Đội Quân Quỷ được triệu hồi cản đường nên chẳng ai vượt qua được rào cản đó cả.”
“Nếu có một rào cản mạnh ở đó, thì tôi có thể làm được gì chứ?”
“Tôi chắc chắn ngài sẽ ổn thôi!”
“Tại sao?”
“Đó nà nhờ ‘Gươm của Dũng sĩ’ được phong ấn dưới tầng hầm của lâu đài này mà chỉ có ngài mới dùng được thôi,” Bà ấy kêu lên hào hứng. “Người ta nói nà ‘Gươm của Dũng sĩ’ có thể chém xuyên qua mọi phép thuật nuôn. Tôi chắc chắn rằng cái dào cản kia chẳng có tí cơ hội nào để cản bước ngài đâu.”
Ra vậy. Thế đây là lý do mà tất cả người dân trong vương quốc này kỳ vọng quá cao vào sự ứng cứu của dũng sĩ.
Người phụ nữ thở dài nhẹ nhõm.
“Tôi dất vui vì vương quốc của chúng tôi sẽ được cứu, cả Harissa-chan nữa.”
“?”
Có phải bà ấy vừa nói ‘cả Harissa-chan nữa’ không?
Vừa lúc tôi định hỏi thêm nữa, tiếng đàn ông vang lên từ bên ngoài cánh cửa nhà bếp, gọi giúp đỡ phục vụ các món ăn.
“Ôi, tới lúc phải nàm việc rồi,” người phụ nữ miễn cưỡng vừa nói vừa cúi chào. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi cần phải đi dồi. Xin hãy hỏi Harissa-chan nếu ngài cần biết thêm, con bé thường ở trong phòng tư liệu của nâu đài.”
“Phòng tư liệu?”
“Ở trong tháp Tây ấy.”
“Được rồi. Tôi sẽ sớm tới đó.”
Thật khó để gặp cô bé sau khi tôi vừa hét vào mặc em ấy cách đây ít phút, nhưng tôi cần phải nói chuyện với em lần nữa để giải quyết vấn đề này. Bên cạnh đó, chuyện người phụ nữ nói tới việc cứu Harissa cũng khiến tôi chú ý nữa.
“Cảm ơn bà. Vậy thì tôi không phiền bà làm việc thêm nữa...”
“Ồ, xin đợi một nát,” bà ấy gọi khi tôi vừa quay lưng rời đi. “Tôi muốn nói với ngài vài điều về Harissa-chan.”
“?”
“Chúng tôi đến từ cùng một nàng, nên tôi biết dõ con bé. Con bé nà pháp sư của quân đội, nhưng nó thật ra nà một con bé nhút nhát. Cũng chỉ vì thời thế hỗn loạn nên con bé mới bị tuyển trái với ý muốn của mình vào phục vụ chiến sự.”
Đây là lần đầu tôi nghe về việc Harissa là người của quân đội. Chẳng hợp với cô bé chút nào.
“Dũng sĩ-zama, nếu được thì xin ngài hãy tử tế với con bé.”
Nói xong, bà ấy chạy ra khỏi nhà bếp.
Phần 3
“Chúng ta sẽ đi tìm Harissa nhỉ?”
Theo hướng dẫn của người phụ nữ, R và tôi tiến về tháp tây và lên tâng trên cuồi.
*Hộc hộc*
“Chỗ này cao bao nhiêu thế?”
“256 bậc thang.”
“Cảm ơn, nhưng điều đó không cần thiết.”
“Tui đang lơ lửng nên rất OK với tui.”
Tôi với tay ra để đập R xuống sàn, nhưng cô ta dễ dàng trôi đi.
Trao nhau những lời lăng mạ, cuối cùng chúng tôi đến phòng tư liệu.
“Có nghe thấy gì đó bên trong chứ?”
“Nghe như tiếng khóc.”
“Không lẽ là Harissa...”
“Có lẽ.”
Còn miễn cưỡng hơn, tôi âm thầm đẩy cửa.
Căn phòng chứa đầy sách và cuộn giấy, và chồng sách xếp cao đặt đầy sàn. Nếu một trận động đất xảy ra, người ở chỗ này sẽ bị chôn vùi trong một giây. Sẽ thật khó để nhìn bao quát nơi này khi mà có nhiều chồng sách ở khắp nơi, và tôi không thể ngay lập tức tìm thấy Harissa.
Đi theo tiếng khóc, cuối cùng tôi đã tìm thấy hình bóng một người mặc áo choàng ngồi trong một góc phòng, vừa ôm đầu gối vừa khóc.
“Harissa.”
“Hả?!... D-dũng sĩ-sama! JJ-Jearim Neckr-”
“Chờ đã! Đừng chạy mà.”
Tôi nắm lấy tay Harissa, sợ rằng cô ấy sẽ lại vô hình và chạy trốn thoát lần nữa.
Harissa cố hết sức để thoát khỏi tôi.
“Đ-đừng! Dũng sĩ-zama không nên chạm vào em đâu, người sẽ bị bẩn đó.”
Trong một khoảnh khắc, giọng Harissa hét lên giọng bà cô trong bếp. Đúng rồi, bà ấy nói họ tới cùng một làng. Vậy giọng bình thường của em ấy nghe như thế này à.
“Không có đâu, nên bình tĩnh đi.”
“Không! Tay em sẽ chảy mồ hôi khi đụng chạm với tay dũng sĩ-zama đó!”
Giờ em ấy nhắc tới, bàn tay cô bé thực sự hơi ẩm, nhưng lúc này nó chẳng quan trọng.
Dù Harissa có vùng vẫy tới thế nào, tôi giữ vững tay mình, và mặt cô bé từ từ đỏ lên.
“Ppp-pushu~~!”
Cuối cùng, như một cái máy quá tải, Harissa yếu ớt ngã xuống sàn.
“Rekka-san, tui muốn cậu cũng quyết đoán như thế này ở mấy trường hợp khác nữa.”
Bỏ qua lời nhận xét bừa bãi của R, tôi tập trung chú ý vào Harissa.
“Ổn rồi...”
Tôi nhanh chóng hỏi Harissa những gì bà cô trong bếp nói với tôi.
“... Vậy ý bà ấy là gì khi nói ‘cả em cũng được cứu’?
“... Em thực ra bị kết án tử hình.”
Tôi nuốt nước bọt.
“T-tại sao?”
“... Em được xem là một chuyên gia thuật triệu hồi...”
Chậm rãi, Harissa tiết lộ câu chuyện của mình.
"Nhiệm vụ của em là dùng phép thuật để triệu hồi tinh linh từ thế giới tinh linh. Nhưng tinh linh là sinh vật rất thất thường, nên đối với triệu hồi sư việc làm chúng hài lòng là cần thiết. Nếu chúng em không thể làm được, tinh linh có thể giận dữ và nổi cơn thịnh nộ, làm thế giới này hỗn độn rồi rời đi.”
“Nghe chẳng hay ho gì…”
“Em biết. Nhưng em đã thất bại thảm hại.”
“Khi nào?”
"... Khi em tham gia vào Đệ Thất Quân Đoàn Chinh Phạt Ma Vương.”
“Ặc!”
Chọn đúng thời điểm xấu luôn.
“Em đã triệu tập một tinh linh để chặn đứng đội quân của Ma Vương... Nhưng em không thể kiểm soát nó tốt...”
Harissa bắt đầu khóc khi tiếp tục câu chuyện của mình.
“Tinh linh quay lại và phá hủy sở chỉ huy của bọn em... Cuối cùng, Đệ Thất Quân Đoàn Chinh Phạt Ma Vương đành phải rút lui... Và em bị đổ lỗi cho việc hủy hoại sở chỉ huy rồi bị kết án tử hình...! ...Nhưng vì em là Triệu hồi sư duy nhất còn trong vương quốc... Em được trao một cơ hội chuộc lỗi nếu em có thể triệu tập một dũng sĩ qua nghi lễ trong truyền thuyết hoàng tộc.”
“Ra vậy.”
Vậy đó là lý do mà em ấy trong có vẻ sợ hãi khi tôi khẳng định mình không phải dũng sĩ.
"...... Nhưng không sao rồi," Harissa vừa nói vừa nở nụ cười bỏ cuộc.
Vẻ mặt đó... nói lên sự thất vọng hoàn toàn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó như vậy.
Ngực trái của tôi siết lại đau đớn.
Trải qua cuộc sống bình thường, tôi không thể nào tưởng tượng ra được nỗi tuyệt vọng đang chất chứng trong nụ cười của Harissa... Làm sao mà một cô bé nhỏ hơn tôi lại phải có một vẻ mặt như vậy chứ? Có phải đây là cảm xúc của người dân trong vương quốc cảm thấy khi mà phải đối mặt với thất bại bởi bàn tay của Ma Vương? Đó là lý do mà không ai chịu đứng lên giúp đỡ Harissa sao? Bởi vì vương quốc đang phải cam chịu số phận nghiệt ngã sao...?
“Em là đứa ngốc, hay khóc, không thể giúp làm nông ở làng... Em đã rất hạnh phúc khi biết rằng mình vượt qua được bài kiểm tra quân sự, và được chọn là một triệu hồi sư tiềm năng, nhưng có vẻ như tới cuối cùng thì vẫn là không thể.”
Harissa vùi mặt vào đầu gối được bọc bởi cái áo choàng.
Vậy thực sự là chẳng ai trong vương quốc này có thể xua tan đi nét u ám và vẻ buồn rầu trên mặt em ấy sao?
“Em chỉ là một con sâu mang xui xẻo tới cho mọi người. Bất hạnh thực sự là điều xứng nhất với em... Oh, lẽ ra em nên bị xử tử lúc đó luôn...”
Một nụ cười lộ ra trên mặt Harissa. Đó là nụ cười giác ngộ, niềm tin về việc mình phải cam chịu bất hạnh đã được xác định.
... Không, không thể được.
Không ai phải chấp nhận cái chết một cách dễ dàng như thế. Harissa buộc phải tìm đến tôi bởi vì cô bé muốn sống. Em ấy đã mạnh mẽ tới mức nào chứ, cố gắng liên kết với một ‘dũng sĩ’ từ thế giới khác... Và tôi lại đẩy em ấy đi.
Dù Harissa có chuẩn bị tinh thần cho cái chết tới đâu đi chăng nữa, cô bé không phải là kẻ bất tử.
Harissa chỉ là một cô gái bình thường. Một cô gái không muốn chết, ước mong được cứu.
Vì thế,
“Không.”
Sau khi đẩy cô bé đi một lần, lần này tôi nắm chặt tay Harissa.
Harissa ngẩng đầu lên, gương mặt đầy lệ.
“Đừng có nói là em xứng phải chịu bất hạnh.”
“Dũng sĩ... -sama?”
“Cũng tựa như nói rằng chịu bất hạnh là việc bình thường... Chuyện đó sao có thể là thật được chứ?”
Tôi thích là người bình thường. Tôi yêu nó. Ý tôi là, đó là điều làm tôi hạnh phúc.
Nhưng Harissa nay lại khẳng định điều đối nghịch.
Chịu bất hạnh là bình thường.
Cái chuyện như vậy... Tôi không bao giờ chấp nhận.
“... Arghh~~ Chết tiệt! Vậy là chẳng có chọn lựa khác nữa rồi!”
Harissa nhìn chằm chằm khi tôi ôm đầu.
“Xin lỗi, Satsuki. Tớ sẽ trở về ngay khi có thể, nên xin hãy chờ nhé.”
Tôi âm thầm gửi một lời xin lỗi tới Satsuki ở Trái đất.
Tôi biết mình không có thời gian để xen vào chuyện kẻ khác... Nhưng tôi không có sự lựa chọn.
Không có tôi, ‘câu chuyện’ và cô gái tội nghiệp này sẽ gặp tai ương.
Nên... việc tôi muốn cứu họ là bình thường thôi.
“Anh sẽ tiêu diệt Ma Vương.”
Phần 4
Theo Harissa, dũng sĩ trước hết nên lấy ‘Kiếm của Dũng sĩ’ và tới quán rượu để thu thập cộng sự. Thật không may, tôi không có thời gian cho việc đó.
“N-n-n-nhưng! Anh sẽ tiêu diệt Ma Vương mà, phải không?”
“Ừ, rồi anh sẽ phải đối đầu với một pháp sư và một tên vua ngoài hành tinh nữa.”(Claudius: cực dữ ha.)
Tôi không có thời gian trải qua hướng dẫn như mấy thứ được cấp trong game RPG đâu.
“Lúc này là 2 giờ 30 phút.”
Tôi trải qua 1 tiếng rưỡi trong thế giới này. Iris nói rằng phi thuyền của cô ấy sẽ mất 3 giờ để hoàn thành dịch chuyển, nên tôi hy vọng có thể trở lại vào thời điểm đó.
Tức là vấn đề lớn nhất của tôi lúc này là khoảng cách.
“Ừm, dũng sĩ-sama. Người từ nãy tới giờ cứ nhìn vào cái thứ đó. Liệu em có thể hỏi đó là gì không?”
“Cái này hả? Là một cái đồng hồ, và cho ta biết lúc này là mấy giờ.”
“Ôồ- Quả là một thứ tiện lợi. Vậy cái đó cũng là đồng hồ sao?” Harissa hỏi khi chỉ vào cái đồng hồ dịch chuyển bên tay kia của tôi.
“Không. Cái này là đồng hồ dịch chuyển.”
“Đồng hồ dịch chuyển? Đó là gì thế?”
“Nó có thể dịch chuyển anh xuyên không gian khi anh gõ vào tọa độ được tính toán.”
Tức là tôi không thể dùng được, vì tôi không biết làm sao để tính tọa độ. Nếu là tôi biết, thì chỉ một hơi là dịch chuyển xuyên qua rào cản và vào được lâu đài Ma Vương.
Khi tôi thở dài thất vọng, Harissa ngập ngừng giơ tay lên.
“Em biết cách tính toán tọa độ.”
“Thật vậy sao!?”
“V-vâng. Cần thiết phải tính toán tọa độ khi triệu tập một tinh linh vào một nơi cụ thể.”
“Ổn rồi! Em có thể nhập tọa độ bây giờ chứ? Em cần phải tính chỗ chúng ta là điểm khởi hành và lâu đài Ma Vương là điểm đến.”
Thế là, tôi đưa cái đồng hồ dịch chuyển cho Harissa.
“Ừm, em nghĩ có một cái bản đồ vương quốc của chúng ta ở đâu đó trong căn phòng này. Em sẽ đi lấy.”
Nhanh chóng bước đi, Harissa lao về phía đống sách nằm rải rác quang phòng tư liệu.
“Lúc này ta đã giải quyết được vấn đề di chuyển, vũ khí thì sao ta?”
‘Kiếm của Dũng sĩ’ lóe lên trong đầu.
“Bà ấy nói thanh kiếm có thể chém đứt phép thuật, nhưng liệu mình có thể đánh với Ma Vương...?”
"Quan trọng hơn, Rekka-san, cậu đã từng học cách vung kiếm chưa?”
“…Oh.”
Đúng rồi. Vũ khí chẳng có ích gì nếu tôi không biết cách dùng. Dùng cho tôi có lấy được ‘Kiếm của Dũng sĩ’, suy cho cùng thì chỉ là một người bình thường, tôi có lẽ không thể dùng được nó.
Thường thì, một dũng sĩ sẽ gia tăng kinh nghiệm sau khi đánh với slime trước, tăng trình kiếm thuật trong hành trình khi thách thức một con boss như Ma Vương. Đáng buồn thay, tôi chẳng có thời gian làm thế.
“Tệ rồi đây...”
Ngay sau đó, Harissa trở lại, với vẻ rạng ngời tới bên cạnh tôi.
“Dũng sĩ-sama~ Em nhập tọa độ rồi nè~”
“Thật sao? Nhanh ghê ta.”
“Em đã cố hết mình đó~. Thứ này sẽ dịch chuyển chúng ta tới trung tâm của hòn- kyaa!?”
Khi cô bé chạy, Harissa dẫm lên mấy tờ giấy và trượt.
Tôi đưa tay ra và bắt lấy em ấy.
“Em không sao chứ?”
“E-E-E-E-Em ổn mà!”
Harissa đẩy mình xa tôi trong hoảng loạn.
Khuôn mặt cô bé đỏ lên... Phải chăng cô bé đập mũi mình vào ngực tôi lúc tôi bắt được?
“Nó thế nào, Rekka-san?”
Mặt R là đột nhiên nhìn trực diện tôi. ‘Nó thế nào’ là ý gì đây? Tôi bối rối nhìn R.
“Ngực. Vòng 1. Vếu. Cậu sờ chúng lúc bắt lấy cô bé, đúng chưa nè?”
“Tất nhiên là không!”
Harissa ngần ngại trước cơn bùng nổ bất ngờ của tôi.
“D-dũng sĩ-sama!?”
“Xin lỗi. Không có gì.”
Đáng ghét. R thực sự rất thích việc tôi nổi giận vì không ai khác có thể thấy hay nghe cô ta.
Nguyền rủa R trong lòng, tôi cúi xuống để nhặt cái đồng hồ dịch chuyển mà Harissa làm rớt.
Ngay lúc đó... màn hình đồng hồ dịch chuyển sáng lên với một tiếng bíp.
Kiểm tra tọa độ. Dịch chuyển bắt đầu sau 10, 9, 8, 7...]
“N-nè, chờ chút nào!”
Tại sao nó hoạt động? Làm rớt khiến nó kích hoạt sao?
Iris chưa dạy tôi cách để hủy quá trình này, cũng chưa đề cập tới kiểu đếm ngược. Chẳng có chút thời gian nào dư thừa rồi.
“Không có lựa chọn nào khác! Mình phải đi thôi!”
Nếu tôi để yên, đồng hồ dịch chuyển sẽ tự nó đưa tôi tới lâu đài Ma Vương. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi có lẽ sẽ không thể sớm rời khỏi thế giới này.
Quyết định rồi, tôi đeo cái đồng hồ dịch chuyển lên cổ tay lần nữa.
Ngay sau đó, Harissa nắm lấy tay tôi.
“E-Em cũng đi nữa!”
“Đồ ngốc! Buông ra…!”
Ngay khi tôi vừa hất tay cô bé, đếm ngược tới [0].
Bắt đầu dịch chuyển.
Phần 5
Chỉ một lúc sau, tôi thấy mình ở một nơi giá rét.
“Uh .... Urrgh?”
Đầu óc tôi quay cuồng. Đây là di chứng của dịch chuyển sao?
Tôi liếc nhìn quanh. Nền nhà tôi chạm vào có cảm giác giống với đá được dùng để xây cung điện hoàng gia, và nơi này rất u tối. Có vài cây đuốc trên tường làm sáng căn phòng, nhưng ánh sáng của nó không đủ mạnh để xua tan bóng tối từ bức tường phía xa. Không có cửa sổ, nên ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào, và không khí ở đây cảm thấy lạnh... nơi lơ thơ này chắc chắn cần một nhà thiết kế nội thất.
“Ui. Đây là đâu?”
Tôi nghe Harissa hỏi từ bên cạnh, cũng như những tiếng sột soạt của áo choàng. Chết tiệt, vậy là cô bé cũng tới chung luôn.
“Harissa! Sao em lại tới đây?”
“N-n-n-nhưng, em không thể để dũng sĩ-sama tới đây một mình được!”
“Sao lại không chứ? Không phải vì thế mà em triệu hồi anh sao?”
“Đúng là vậy... Nhưng lúc mà dũng sĩ-sama nói rằng việc của chúng em không can dự tới người, em đã nghĩ...”
Khi đôi mắt của tôi từ từ thích ứng với sự u tối, tôi thấy Harissa vừa gật đầu vừa nói tiếp.
“Dũng sĩ-sama nói đúng. Người tới từ thế giới khác, vấn đề của thế giới này không liên can tới người. Nhưng mà, chúng em không thể tự giải quyết vấn đề của mình, nên mới nhờ tới người giúp đỡ. Em đoán Bệ Hạ, quân đội, kể cả em, đều ích kỷ như vậy.”
Harissa ôm chặt cây trượng vào lòng mình.
“Nhưng Rekka-sama nói rằng người sẽ chiến đấu vì chúng em. Mặc dù đó không phải là vấn đề của người, người vẫn hành động vì thế giới chúng em. Và nó khiến em thấy tội lỗi vì chỉ nghĩ cho bản thân... Nên là, làm ơn, hãy để em chiến đấu cùng người.” (Claudius: hiểu lầm rồi em à, nó không chiến đấu vì thế giới này đâu, tất cả là vì em đó, gọi cảnh sát bắt thằng lolicon đó đi.)
Quyết tâm mãnh liệt của cô bé tác động mạnh tới tôi.
“OK, nhưng nói cho đúng nè.”
Trước khi tôi đồng ý, tôi cần em ấy hiểu một điều.
“Lý do mà anh tiêu diệt Ma Vương là vì em đó, Harissa.” (Claudius: ơ đm, mặt dày thừa nhận luôn kìa)
“E-e-em á?!”
“Tất nhiên.”
Là vì em trông quá đáng thương, cơ mà nói thế thì thô lỗ quá.
“Vì... mình...”
“Sao thế? Harissa? Mặt em đỏ chót rồi kìa.”
Mặc dù khá tối, nét ửng hồng trên mặt em ấy rất dễ thấy.
“K-không có gì! K-không có vấn đề gì hết!”
"Ồ, vậy được thôi."
Đối với tai tôi nghe thì giọng cô bé vẫn khá kỳ lạ... Nhưng cũng chẳng quan trọng lắm.
“Cho nên, bằng bất cứ giá nào, anh cũng không để em gặp nguy hiểm đâu. Anh sẽ một mình đánh với Ma Vương.”
“N-n-nhưng!”
“Không nhưng nhị gì hết. Đây là đồng hồ dịch chuyển nè, giờ thì quay lại cung điện-”
“Em từ chối! Em đã quyết tâm chiến đấu cùng dũng sĩ-zama, và em sẽ làm thế!”
Không được rồi. Và hình như giọng gốc của của Harissa sẽ xuất hiện bất cứ khi nào em ấy bối rối.
Lúc mà tôi đang bối rối tìm cách thay đổi ý định của cô bé, giọng nói thứ ba vang lên.
“Nè...”
Là kiểu giọng trầm vang vọng khắp phòng, và dường như đến từ khu tối ở bên kia căn phòng.
“Các ngươi làm gì đấy, làm ồn trong lãnh địa của ta...”
Khi đôi mắt của tôi thích ứng với bóng tối, tôi có thể thấy rõ chủ nhân giọng nói.
Thứ đầu tiên mà tôi nhìn ra là cái gường cực kỳ lớn, đủ lớn để năm mươi người nằm. Lộ ra một cái đuôi mập, tròn và đôi cánh như cánh buồm, cùng với cơ thể to lớn. Với tứ chi cường tráng, móng vuốt sắc nhọn, vảy giáp, răng, mắt đỏ phát sáng trong bóng tối, và một cặp sừng trên đầu, một sinh vật tựa như thằn lằn ăn thịt hung ác. Chơi rất nhiều game, tôi biết chính xác đó là gì.
“Một c-con rồng!?”
“M-M-Ma Vương!?”
Harissa và tôi đồng loạt hét lên.
Con rồng vảy lục sắc- hay còn gọi là Ma Vương nheo mắt, có lẽ khó chịu vì tiếng hét của chúng tôi.
“Các ngươi là gì...? Các ngươi trông rất tốt cho lũ xác đang phân hủy đó.”
Tôi nhìn sang Harissa, bối rối.
“C-c-c-có vài loại quỷ trông như x-x-x-xác chết phân hủy,” cô bé giải thích.
Cảm ơn câu trả lời mà-ai-cũng-biết, Harissa. Nhưng quan trọng hơn, sao chúng ta lại lâm vào tình trạng này?
Tôi liếc nhìn R lần này, âm thầm mong ước một lời giải thích. Tôi đã làm thế bao nhiêu lần trong hôm nay rồi nhỉ?
“Tọa độ mà Harissa-san nhập vào dường là trung tâm của đảo này, vùng đất mà lâu đài Ma Vương tọa lạc. Tui đoán là dịch chuyển đã gửi cậu tới đúng phòng ngủ của hắn nhỉ?”
Argh! Cái này tựa như đụng phải kim trong một đống rơm khô, xui xẻo tối thượng.
“Làm tốt lắm. Cậu trúng độc đắc rồi. Chúc mừng, Rekka-san.”
“Phiền phức quá!”
Nhưng hét vào mặt nhỏ R đang vui vẻ này sẽ chẳng giúp ích gì tình hình này.
Đầu tiên, tôi đẩy Harissa ra phía sau, và phải đối mặt chính diện Ma Vương. Cơ hội tôi sẽ chiến thắng? Không có!
Ma Vương gãi càm bằng móng tay dày bằng thắt lưng của tôi, nghiêm đầu thắc mắc.
“Ta nghe con bé đó gọi ngươi là ‘dũng sĩ-sama’, nhưng rào cản của ta vẫn còn nguyên xi mà...”
“T-tất nhiên rồi. Sao mà một người như tôi có thể là dũng sĩ được chứ?!”
Tôi gật đầu mạnh, hy vọng Ma Vương sẽ tin.
“Nhưng nếu ngươi không phải dũng sĩ, thì ngươi là ai?”
“Tôi k-không biết?”
“Ta không thích câu trả lời ngu ngốc.”
“T-tụi tôi bị lạc!”
“Ta nói, ta không thích câu trả lời ngu ngốc.”
Căn phòng run lắc khi Ma Vương cao giọng, làm cho lung lay sàn. Hắn ta quả nhiên là áp đảo. Tôi không bao giờ có thể tiêu diệt một thứ như thế này.
Trong lòng bấn loạn, và tôi không thể trả lời, nhưng tôi cần phải làm gì đó để chúng tôi có thể thoát khỏi đây...! Nếu không, sẽ game over trước khi kịp bắt đầu mất.
Không. Mình cần phải bình tĩnh và nghĩ ra một giải pháp...!
Tôi bắt đầu lục lọi túi, tìm thứ gì đó hữu dụng.
Ngay sau đó, tay tôi chạm vào vật được đeo trên thất lưng.
“Đ-được rồi. Ta sẽ thành thật.”
Dồn hết can đảm, tôi nói với Ma Vương.
“Oh, giờ là gì đây?”
Tôi kéo khẩu súng laser từ thắt lưng và bắn vào Ma Vương.
“Ăn cái này đi!”
“G-gì!? GWAAAARRGGHHHH!”(Claudius: chơi xấu vãi, tội nghiệp thanh niên Ma Vương thật thà.)
Phần 6
Có lẽ đó là vì Ma Vương mất cảnh giác, nên mặc dù trò chơi xấu và đòn tấn công không-bất-ngờ-cho-lắm, tôi vẫn bắn vào điểm chí mạng của hắn.
“C-c-cái gì đây!?”
Chùm laser rất dày! Iris gọi đó là một khẩu súng laser, nhưng tác dụng thì như là pháo laser vậy!
Tia hủy diệt, ngay lập tức nhấn chìm nửa trên của Ma Vương như bão quét.
Sau đó... ánh sáng chói lòa bay ra ngoài, tao ra một cái lỗ như đường hầm trên tường thành và Ma Vương nửa cháy đen.
...M-mà, thực sự đó chỉ là hành động phản xạ, nhưng nếu tiêu diệt được Ma Vương, thì quá tốt rồi.
Tôi vẫn còn hơi choáng váng, nhưng Harissa có vẻ rất vui mừng, nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.
“T-t-t-tuyệt vời! Em đã nghĩ rằng phép thuật ánh sáng không còn tồn tại ở thế giới này hàng trăm năm trước rồi! Rekka-sama thực sự là dũng sĩ huyền thoại!”
“Oh, erm, ừm...”
Không hẳn là phép thuật... nhưng tôi đoán cũng chẳng quan trọng với Harissa.
Quan trọng hơn, giờ thì Ma Vương đã bị tiêu diệt, tôi cần quay lại càng sớm càng tốt. Vẫn còn rất nhiều điều tôi cần phải...
“Kukkukku... Ngươi cũng ghê đó.”
Ngay sau đó, một giọng như sấm vang khắp phòng.
“M-Ma Vương!?”
“Phép thuật ánh sáng, thứ loài người tạo nên để tiêu diệt ta. Ta ngạc nhiên rằng vẫn có kẻ biết dùng đó.”
Thực sự là giọng của Ma Vương, tức là tôi không nghe lầm. Nó vẫn còn sống.
“Nhưng ta không yếu tới mức bị tiêu diệt dễ vậy đâu.”
Nửa dưới Ma Vương bắt đầu đập cùng với phần cháy đen tan rã. Từ đó, một cái đầu mới bắt đầu mọc lên. Thay vì hai mắt, mọc thêm hai con nữa, nên giờ thành bốn con mắt tập trung vào tôi. Cánh tay cũng tách ra ở khuỷu tay, tạo thêm nhiều cánh tay với móng vuốt khổng lồ. Vảy rực lên ánh vàng kim, và lớp vảy phần thân dưới cũng rơi ra thay bằng lớp vảy vàng kim.
“Này, Harissa... Chuyện gì đang xảy ra thế?”
“E-E-E-Em không biết. Trong sách chưa bao giờ nói về việc n-n-ày.”
Harissa ngã xuống sán trong sợ hãi.
“Các ngươi thực sự nghĩ rằng ta chẳng làm gì trong hàng trăm năm bị phong ấn sao?”
Con hoàng kim long cười khì, khoe ra hàm răng sắc nhọn.
“Đòn công kích của ngươi không có tác dụng với hình thể này đâu.”
“Gì!? Thật vậy sao?”
Tôi biết rằng dễ dàng chiến thắng nhờ may mắn là tuyệt tới mức khó tin.
Thấy vẻ mặt bối rối của chúng tôi, Ma Vương cười hung tàn.
“Có hai thứ khiến ta bị phong ấn trong trận chiến đầu cách đây đã lâu. Thứ nhất là phép thuật ánh sáng. Thứ hai, là ‘Kiếm của Dũng sĩ’ thứ ngăn chặn toàn bộ phép thuật của ta. Nhưng ta đã nghiên cứu hết mực về ‘Kiếm của Dũng sĩ’
và thành công trong việc đủ mạnh để đánh bại nó.”
“N-nhưng đó là không thể!”
Giọng Harissa đầy tuyệt vọng.
“C-chờ đã... tức là sao!?” Tôi hét lên, không hiểu.
Ma Vương bật ra một nụ cười tàn bạo, lộ ra hàm nanh.
“Tức là phép thuật ánh sáng của ngươi là vô dụng với trạng thái phát triển của ta.”
“Uuuuh ... Nhưng mà...”
Giọng Harissa run rẩy, như đang nén nước mắt.
Phép thuật vô dụng với Ma Vương... Hẳn là một đòn chí mạng với Harissa là một pháp sư, không, với tất cả người dân trong vương quốc này, khi biết rằng giải pháp duy nhất để tiêu diệt Ma Vương là không thể.
“Là vậy sao?”
Tôi là người duy nhất từ chối bỏ cuộc.
“Đúng thế, chìm vào tuyệt vọng đi, nhân loại vô giá trị. Giờ thì cúi đầu trước ta đi, để cơ thể không bị phá-”
“Nè!”
Tôi bắn súng laser, ngăn không cho Ma Vương kết thúc mấy câu khoe mẽ của mình. (Claudius: lại chơi xấu)
“GYAAAAAAHHH!”
Phát ra tiếng gầm cùng cơn đau, Ma Vương lại trở thành tro tàn. Căn phòng chìm vào im lặng.
“…biết ngay mà.”
Tôi gật đầu thông hiểu, hài lòng rằng suy luận của tôi được chứng minh là đúng.
“Ehhhhhhhhhh!?”
Harissa hét lên, trễ vài giây, một vẻ mặt sốc tựa như không thể tin rằng tôi vừa thắng.
“L-l-l-ló là gì? S-s-s-sao mà phép thuật ánh sáng của Dũng sĩ-zama lại có tác dụng với Ma Vương?”
“B-bình tĩnh nào, để anh giải thí-”
Khi tôi vừa định nói, Ma Vương tự hồi sinh lần nữa.
Lần này, nửa dưới di hình thành tưa như nhân mã, nên giờ hắn có bốn tay và bốn chân. Cũng hóa thành lớn hơn nhiều so với trước, cái đầu giờ chỉ cách trần vài chục xen thôi.
“Thằng nhóc kia! Ngươi đã làm gì ta!? Ta miễn nhiễm phép thuật của ngư-“
“Đơn giản thôi. Ta không dùng phép thuật, mà là sức mạnh của khoa học.”
Hay đúng hơn, sức mạnh khoa học của người ngoài hành tinh.
“K-khoa học?”
“Giờ thì chết đi!”
“GWAAAARRRRRGGGHHHHHH!”
Tôi không có thời gian để trả lời câu hỏi của Ma Vương, hắn nói quá nhiều, cứ thế đi.
Ma Vương hồi sinh liên tục và tôi bắn hạ mỗi lần
“Dừng lại-GYAAAAAAAAAAAAHHHHHH!”
“Ngươi thực sự là dũn-UGYAAAAARRGHHH!”
“Sao mà- BUGYYYAAAAAAAAAAHHH!”
Phiền ghê.
“Ngươi có bao nhiêu hình thái tiến hóa thế?”
“Đừng có tự mãn, nhóc. Sức mạnh của ta tăng lên mỗi lần phát triển. Ta vẫn còn hai hình thái nữa mà ngươi chưa thấy.”
“Vậy ta chỉ cần bắn thêm hai lần nữa thôi à.”(Claudius: quá lầy rồi)
“Chờ- GUWAAAAAAAHHHHHHHHHHHHH!”
Và cứ như thế, tôi nướng Ma Vương thành than. Hắn nói sức mạnh sẽ tăng lên mỗi lần biến đổi, nhưng cuối cùng thì, hắn biến thành món thịt rồng khổng lồ nướng, kèm theo một mùi ngon ngạt ngào.
“......”
Trong một khoảnh khắc, chúng tôi chẳng biết nói gì.
Với những người sống trong vương quốc này, huyền thoại lãng mạn về dũng sĩ tiêu diệt Ma Vương sẽ tan vỡ nếu sự thật bị tiết lộ. Nhưng không vấn đề gì vả, vì suy cho cùng thì Ma Vương đã bị đánh bại rồi nhỉ?
Và qua kinh nghiệm này, tôi cũng đã học được một điều quan trọng.
Nếu đây chỉ là ‘câu chuyện’ duy nhất tôi bị kéo vào, có lẽ tôi sẽ hành động dũng sĩ hơn bằng cách đi lấy ‘Kiếm của Dũng sĩ’ trước khi bắt tay vào cuộc hành trình để chiến đấu với Ma Vương. Tôi chắc chắn đã đi tới quán rượu để tìm ra đồng chí, chúng tôi sẽ chiến đấu quái vật yếu để nâng cao kiếm thuật và phép thuật, sau đó tới lâu đài Ma Vương.
Nhưng mà, chúng tôi có lẽ sẽ có một phen khổ chiến với dạng tiến hóa thứ hai của Ma Vương, do là phép thuật không có tác dụng. Vậy nghĩa là, tôi đồng thời bị kéo vào ba ‘câu chuyện’, nên là những định luật thông thường trong ‘câu chuyện’ của mỗi thế giới- hay người ta còn gọi là quy tắc- có thể không áp dụng với tôi.
Kiến thức này có lẽ sẽ có ích khi tôi giải quyết ‘câu chuyện’ của Satsuki và Iris. Tôi lệnh cho não bộ của mình lưu những thông tin này vào bộ nhớ.
“... Vậy là, anh đoán chẳng còn gì để làm ở đây nữa. Quay lại cung điện thôi.”
“O-oh...”
Thấy Ma Vương toàn lực hoàn toàn bị đánh bại bởi sức mạnh chưa biết của khoa học, Harissa chỉ có thể gật đầu với vẻ mặt sững sờ.
Phần 7
Dùng đồng hồ dịch chuyển, chúng tôi quay lại phòng tư liệu của cung điện.
“Giờ thì, xin đưa anh trở lại thế giới của mình đi.”
“Người đi luôn sao ạ!?”
“Ừ.”
Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi thật sự không có thời gian
Để trở lại nơi tôi đã đi, tôi cần triệu hồi sư của Abraham- Harissa- dịch chuyển tôi trở lại. Sẽ dễ thôi mà.
“Thôi nào, anh xin em đó.”
“...Vậy người thực sự rời đi sao?”
Ừ, không phải anh nói vậy từ đầu rồi sao?
Tại sao Harissa ngần ngại đưa tôi trở về nhỉ? Dũng sĩ mà cô bé triệu tập (tôi đoán thực sự đó là tôi) đã đánh bại Ma Vương. Em ấy chỉ cần báo cáo lại với nhà vua và được thứ lỗi. Tôi chắc chắn tôi không cần phài xuất hiện cho điều đó.
“Nhìnnnnn...”
Với hiệu ứng âm thanh ngu ngốc, R cũng nhìn chằm chằm vào tôi, chờ câu trả lời.
Tôi không nắm được tình hình.
Tôi chỉ phải thuyết phục Harissa thôi nhỉ.
“Tại sao em không muốn anh đi?”
“Đó là vì... ừm... em vẫn chưa báo cáo với Bệ Hạ... Ngài ấy chắc chắn sẽ muốn ăn mừng việc đánh bại Ma Vương. N-nên, dũng sĩ-sama sẽ cần phải tham dự lễ hội... “
“Không. Thực sự là nhờ may mắn anh mới tiêu diệt được Ma Vương, nên anh không cần ăn mừng gì hết. Còn nữa, anh thực sự phải trở lại thế giới của mình.”
“... Có người đang chờ dũng sĩ-sama ở đó sao?”
“Hả? Ừm, ừ.”
Tôi đoán Satsuki và Iris vẫn chờ đợi tôi tới cứu.
“Em hiểu rồi...”
Hở? Tại sao Harissa đột nhiên trông buồn quá vậy?
“Ôi chúa ơi...”
R vừa kêu lên vừa quay vòng vòng trên không. Cô ta nghe hệt như ông già tôi khi ổng không mở nắp chai bia được.
“Em hiểu rồi. Em sẽ gửi anh về thế giới của mình.”
“Ừ, cám ơn.”
“Nhưng trước khi anh đi... xin lấy cái này.”
Harissa đưa một sợi dây đeo được bện bằng chỉ đỏ cho tôi.
"Một sơi dây đeo màu đỏ?”
“Là một vật phẩm phép thuật mang tên ‘Xích Thằng/Dây Đỏ’. Đây…”
Harissa kéo ra một sợi chỉ từ Xích Thằng và cột nó quanh ngón tay nhỏ của mình.
“Xích Thằng bện số phận của mọi người. Miễn là dũng sĩ-sama đeo nó, người chỉ cần nguyện cầu hết lòng thì người sẽ được chuyển dịch tới Abraham mọi lúc.”
“Ooh.”
Vậy đây là tấm vé du hành một chiều giữa hai thế giới.
“Sao em lại đưa nó cho anh?”
“Em biết mình chẳng giúp được gì khi dũng sĩ-sama chiến đấu với Ma Vương, nhưng hẳn người sẽ gặp chút khó khăn khi trở về thế giới của mình, em hy vọng mình sẽ có thể giúp hết sức cho người.”
“Em đã giúp anh rất nhiều mà, Harissa, nên là đừng có lo,” Tôi vừa nói vừa mỉm cười ngượng ngùng với em ấy.
“Ý người là sao!?” Harissa hét lên giận dữ.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô bé giận
“Dũng sĩ-sama chẳng biết em biết ơn người tới thế nào đâu! Nếu người không đến, em sẽ bị xử tử. Người chiến đấu với Ma Vương thay cho em, bởi vì em quá vô dụng. Lòng biết ơn này sẽ không bao giờ đền đáp được dù cho em có làm gì.”
Giật mình vì ánh mắt hăm dọa của Harissa, tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Harissa dụi mắt. Cơn giận của em ấy hẳn đã làm lệ rơi một chút.
“Xin hãy dùng Xích Thằng. Em chắc chắn sẽ khiến mình trở nên hữu ích.”
“…Được rồi. Cảm ơn em.”
Tôi không đành lòng trả Xích Thằng lại sau những gì cô bé nói, sao cũng được, nên tôi nhận lấy và cảm ơn em ấy.
Harissa vẽ một vòng tròn phép thuật hình học trên sàn của phòng tư liệu.Tôi không thể giải mã được dù chỉ một ký tự được viết trên vòng phép, nhưng tôi có thể thấy rằng nó chỉ đủ rộng cho một người đứng.
“Cái này trong nhỏ hơn cái vòng phép trước.”
“Triệu hồi là một quá trình khó, nhưng dịch chuyển thì tương đối đơn giản.”
"Hmm ... vậy anh đoán phần quan trọng nhất là quá trình trong triệu hồi đúng chứ?”
Do chúng tôi đang trò chuyện, cuối cùng tôi quyết định hỏi Harissa về một điều day dứt mãi trong lòng tôi.
“Harissa, em thực sự là một pháp sư tài năng, phải không?”
“Hả? K-k-không phải đâu. Em là một triệu hồi sư thất bại...”
“Nhưng nó hẳn là một phép thực sự rất khó, là nghi lễ bí mật hoàng gia đã triệu hồi anh tới thế giới này nhỉ?”
“Vâng, em nghĩ thế.”
“Thấy chưa? Harissa chắc chắn có tài năng triệu hồi tinh linh và sinh vật khác. Và để kiểm soát các tinh linh được triệu hồi, em chỉ cần được hướng dẫn và tập trung, phải không? Anh không biết chắc... Nhưng Harissa, anh nghĩ em cần có chút tự tin.”
“Tự tin?”
“Ừ. Là thế đó, em là pháp sư duy nhất trong nhóm của dũng sĩ mà, và chúng ta còn tiêu diệt được Ma Vương nữa. Nên em chỉ cần tự tin hơn từ nay, va ngưng việc hạ thấp bản thân đi.”
Whoa, từ lúc nào mà mình thành ông già lên lớp người khác thế?
Dù vậy, tôi biết trong lòng rằng những gì tôi nói là đúng.
Lý do thực sự mà tôi quyết định tiêu diệt Ma Vương là vì em ấy thực sự mong ước tôi làm vậy. Trước khi cô bé bỏ cuộc và để mặc bản thân rơi vào bất hạnh, Harissa đã tin rằng mình có thể được hạnh phúc... Nếu không vì thế, một người sẽ không bao giờ có thể sống một cuộc đờig bình thường.
Tôi muốn Harissa giữ lấy hạnh phúc từ bây giờ... Có phải tôi đã đòi hỏi quá nhiều không? Cơ mà, tôi có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại em ấy nữa, nên tôi đoán là ổn thôi nếu để lại cho cô bé mấy câu sến như vậy.
Vòng phép đầy ánh sáng... và vừa trước khi tôi bị dịch chuyển đi, tôi nghĩ mình nghe Harissa thì thầm,
“... Nếu có thể, em thực sự hy vọng được gặp lại người lần nữa, dũng sĩ-sama của lòng em.”