Tận Thế Xảy Ra Vì Tôi Cứu Quá Nhiều Cô Gái Sao!?

Chương kết




Một lục địa huyền bí xuất hiện ở Thái Bình Dương trở thành tin tức lớn trong một thời gian, nhưng Kult đã thiết lập một rào cản tương tự như cái ông đã dùng trong thế giới của mình để đảm bảo rằng không ai có thể bắt đầu điều tra chi tiết. Tôi nhờ Lea để mắt đến những người đất sét. Và theo lệnh của Cửu Vĩ, những con yêu quái khác đồng ý không rời khỏi ngọn núi và gây sợ hãi cho mọi người.

Vài ngày sau khi tôi trở lại để kiểm tra mọi thứ, Kult đã sẵn sàng chào tạm biệt.

“Việc sửa chữa cánh cửa xuyên không cuối cùng đã hoàn thành. Cơ mà, tôi đã phải làm vài sửa đổi đáng kể để ba thế giới quay trở về nơi ban đầu của chúng.”

“Nhưng ông vẫn có thể làm được. Tuyệt thật đấy, Kult.” Cả hai chúng tôi cười khi đứng bên trong phòng thí nghiệm được xây dựng lại một phần. “Được rồi, vậy thì tôi có thể để những người đất sét cho ông chứ?”

“Được. Cứ để họ cho tôi lo. Đám yêu quái cũng nói sẽ giúp đỡ, nên tôi chắc chắn sẽ tìm ra một loại khoa học ma pháp có thể giữ cho con của họ không có màu sắc khác.”

Những người đất sét này có màu sắc giống nhau nhờ phép biến đổi của Kokomo. Nhưng những người đất sét không được chuyển tới Trái đất, cũng như bất kỳ trẻ em nào họ có, vẫn có màu khác. Đó là lý do tôi yêu cầu Kult chăm sóc mọi thứ.

“Cảm giác thật khó chịu khi để lại những bước cuối cùng cho người khác, nhưng cảm ơn vì đã giúp đỡ.”

“Đừng bận tâm. Cảm ơn cậu, họ vui vẻ cho chúng tôi động cơ vĩnh cửu của họ.”

“À, đó là nhờ Lea chứ không phải tôi.”

Họ đã hoàn toàn tin rằng Lea là một sứ giả của thần họ thờ phượng, và sẽ làm hầu hết những gì cô ấy nói. Bên cạnh đó, họ không cần vũ khí ‘Eternal Death Before Defeat’ nữa. Kult đã lấy động cơ vĩnh cửu ra khỏi nó và phát triển nó thành một cổ máy cứu thế giới của ông khỏi cái chết nhiệt.

“Tôi cũng cần phải vội vàng cứu thế giới của mình. Tôi ghét phải nói ra, nhưng tối nay tôi sẽ gửi mỗi thế giới về nơi nó thuộc về, và chúng tôi sẽ về nhà.”

Ông quay lại nhìn người yêu của mình, Meifa.

“......”

Giờ nàng công chúa ngủ ngày đã dậy đang mỉm cười nhẹ nhàng và cúi chào. Kult nói rằng cô ấy không thể nói vì đã ngủ rất lâu khiến bản thân quên mất cách nói. Nhưng cô chắc chắn sẽ nhớ ngay thôi với sự giúp đỡ của Kult.

“Vâng... Lần này, hãy chắc chắn rằng ông làm cho cô ấy hạnh phúc.” Sau đó, tôi cũng tạm biệt ông.

~ ~ ~ ~ ~

Thật không may, tôi chỉ liên lạc với người đất sét qua Lea, nên tôi không thể nói lời tạm biệt với họ. Trên thực tế, nếu họ phát hiện ra tôi đã đột nhập vào các kho lương của họ, có lẽ họ sẽ lôi tôi ra trước toà án quân sự, nên tôi quyết định bỏ qua lời tạm biệt. Điều tôi có thể làm là chúc họ một tương lai hòa bình không có chiến tranh.

~ ~ ~ ~ ~

Và điểm đến tiếp theo của tôi là yêu ma sơn.

“Rekka!”

Một chú cáo nhỏ-Không, một cậu bé khoảng năm hay sáu tuổi nhìn thấy tôi và chạy đến. Đó là Kokomo, bây giờ có thể biến thành người.

“Này, Kokomo. Cậu thế nào rồi?”

“Siêu ổn luôn!”

“Nghe tuyệt đó. Mẹ cậu thì sao?”

“Mẫu thân vẫn ngủ, nhưng mọi người nói bà sẽ sớm ổn thôi!”

Tôi có thể biết nhờ sự vui tươi trong giọng nói của cậu ta rằng bà ấy sẽ ổn.

“Cậu biết đó, cậu thực sự có vẻ khác với con người,” tôi nói.

“Vậy sao?”

“Chắc chắn vậy.”

Cậu ấy không hề nhút nhát như trước, chỉ vì một điều.

“Um ... Đó là nhờ anh, Rekka.”

“Hả?”

“...”



Không, khoan đã nào. Tại sao cậu lại đỏ mặt?





Kokomo là con trai, phải không? À thì, thật khó mà phân biệt một đứa trẻ là trai hay gái từ bề ngoài... nhưng cậu ấy là con trai, phải không?

“M-mà, khi cậu trở lại với thế giới của mình, hãy khỏe mạnh. Cả cậu và mẹ cậu.”

“Được!” Cậu ta gật đầu với một nụ cười rạng rỡ trên mặt.

“...”

Một phần lý do cậu ta không thể thực sự sử dụng phép của mình, mà tôi được nghe, là do cậu vẫn còn rất non trẻ. Nhưng Kokomo bây giờ có thể hóa thành người, đó là một phép thuật phức tạp hơn là biến thành bản sao của một cái gì đó, bởi vì cậu đã trưởng thành về mặt tinh thần. Nếu Kokomo có thể sử dụng phép thuật của mình như bây giờ, cậu ta có lẽ sẽ ổn thôi... nhưng tôi vẫn quyết định hỏi.

“Nghe nè, Kokomo.”

“Gì thế?”


“Nếu cậu lại phải chiến đấu với kẻ dịch đáng sợ, cậu sẽ làm gì?”

“Tôi biết chính xác mình sẽ làm gì. Tôi sẽ cắn chặt răng và đánh họ với tất cả những gì mình có.”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng - hoặc có thể đó chỉ là một nụ cười bình thường- khi tôi nghe thấy tốc độ trả lời của cậu ta. Từ đầu thì tôi đã không hề lo lắng.

“Vậy à. Được rồi, có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau một ngày nào đó. Tất nhiên, thế tức là cậu đã bị cuốn vào một câu chuyện kỳ lạ khác.”

“Nó không làm tôi buồn chút nào!” Kokomo nói, trông rất buồn. “Tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp lại một ngày nào đó.”

“Ừ. Hẹn gặp lại lúc đó nhé.”

Và thế là tôi đã hoàn thành lời chào tạm biệt của mình với tất cả các nhân vật từ mấy câu chuyện lần này. Đêm đó, cánh cửa xanh của Kult đã gửi cả ba thế giới về nhà.

~ ~ ~ ~ ~

Tuần kế tiếp...

Tôi đang đợi Hibiki bên ngoài phòng tại một bệnh viện đại học trong quận kế bên.

“...”

Bạn của cô ấy đã thoát khỏi cơn mê. Tôi nhận tin tức hai ngày trước. Và như đã hứa, tôi đi cùng cô ấy đến bệnh viện.

Hibiki gần như bỏ cuộc và về nhà vài lần trên đường tới. Mỗi lần như thế tôi phải đẩy cô ấy về phía trước cho đến khi cổ bước vào phòng bệnh của bạn mình. Đó là gần một giờ trước...

“Ừ. Sớm gặp lại.”

Nhưng giờ cánh cửa mở ra từ bên trong và Hibiki bước ra. Cô liếc tôi và đi ngang qua. Tôi đi theo mà không nói gì cả.

“...”

“...”

Chúng tôi lặng lẽ đi trên hành lang một hồi, rồi xuống cầu thang, qua quầy đăng ký và ra khỏi tòa nhà.

Tới tận đây tôi mới hỏi, “Thế nào rồi?”

“Ừm... nhỏ nói tôi có thể tới thăm nhỏ lần sau.”

“Thế à.”

Tôi đã không làm mấy chuyện thô lỗ như nghe lén, nên tôi thực sự không biết chuyện thế nào. Nhưng bây giờ nhìn vào mặt Hibiki, câu trả lời thật rõ ràng.


“Ngay cả một người như tôi... cũng có thể có bạn sao?” Hibiki thì thầm với chính mình. “Nè, sao cậu lại nghĩ chuyện sẽ thế?”

“Chỉ cô ấy biết điều đó,” tôi nói. “Nhưng... chắc mong ước được kết bạn với cậu trong cô ấy lớn hơn sự bận tâm về nguy hiểm khi ở cạnh cậu, phải không?”

“... Đó có phải là cách nói quanh co để cậu tán các cô gái trong cuộc đời mình không?”

“Tớ không có ý đó!”

Đó không phải là điều tôi muốn nói!

“Tui nghĩ cậu nên tiếp thu thêm chút vào đầu đi, Rekka. Đặc biệt nếu điều đó thúc đẩy cậu kết nối với một trong các nữ chính...”

Im đi, R.

Như mọi khi, nhỏ đang nổi trong không khí xung quanh tôi. Quyết định đối đầu với dòng dõi của mình thay vì chạy đi bao gồm cả việc phải đối mặt với tương lai và ‘Đại Chiến Toàn Thể’. Có lẽ đã đến lúc bắt đầu nghiêm túc nghe nhỏ nói...

“Không phải mọi chàng trai đều muốn có một harem của riêng mình sao?”

...Hoặc có lẽ là không.

Tôi thở dài và gãi đầu khi đi với Hibiki đến nhà ga. Cô ấy sống ở gần đó, nên đây là nơi chúng tôi sẽ chia tay.

“Được rồi, gặp lại sau,” Tôi nói.

“Đ-Được.”

“Gọi tớ lần nữa nếu cậu cần giúp đỡ,” tôi nói khi vẫy tay và bước vào nhà ga.

“C-Chờ đã!” Hibiki nắm lấy tay tôi.

“H-Hả? Gì vậy?” Tôi lảo đảo một chút và quay lại.

“N-Nghe đây...” Hibiki có vẻ bất thường. “C-Cảm ơn!... Vì hôm nay. Đã đến.”

“Gì, thế thôi sao?”

Chắc cô ấy chỉ muốn cảm ơn tôi vì đã đi cùng đến bệnh viện. Nhưng tôi đã hứa rồi. Cũng chẳng phải chuyện gì to tác. Mặc dù vậy, Hibiki không có vẻ như đã nói xong, bởi vì cô ấy không buông tôi ra.

“Tôi có thể... lâu lâu tới chỗ cậu chơi không?” Cô hỏi, ngước nhìn vào mắt tôi.


“Ừ, chắc rồi. Chúng ta về cơ bản là họ hàng, nên cứ tới bất cứ khi nào cậu muốn.”

“Vậy à... Ừ, cậu nói đúng.”

“Thế thôi nhỉ? Tôi nghĩ sắp tới chuyến của mình rồi.”

“O-Oh, và...! Và...!”

Chắc cổ vẫn chưa xong...

“R-R-R-Re...”

“Re gì?”

Hibiki đang cố gắng nói gì đó nhưng lời lại kẹt trong cổ họng. Mặt cô ấy càng lúc càng đỏ. Có phải cô xấu hổ vì gặp khó khăn khi nói chuyện đàng hoàng chăng? Không bao lâu, khuôn mặt Hibiki đỏ như cà chua chín, nhưng rồi cô nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

“Re-Re-Re-Rekka!” Cô ấy nói tên tôi.

“À, ừm...” Tôi gần như hỏi cô ấy muốn gì, nhưng rồi tôi nhận ra gì đó. “Ủa? Không phải cậu nói là thật xấu hổ khi gọi thẳng tên con trai sao...?”

“—!”

Một lát sau, cảm thấy như một quả bom phát nổ trong ruột của tôi.


“Cậu đúng là đồ ngốc!” Cô hét lên, rồi chạy đi.

Cái đó thì... Cô ấy thực sự đâu cần phải đấm vào bụng tôi chứ.

“Cậu vẫn chẳng trưởng thành thêm chút nào ha?”





R nhìn tôi và thở dài bình thường.

~ ~ ~ ~ ~

Tôi trải qua cảm giác cuối tuần như một ai đó đặt một tảng đá to lên bụng mình.

Nhưng đến thứ hai, bàn trong nhà bếp của tôi đã được đặt lên bữa ăn sáng mà Satsuki làm cho tôi. Có cơm, kimchi, natto(đậu ủ), súp rau củ, và rau trộn. Súp là đồ thừa từ bữa tối nhà Otomo hôm qua.

“Ăn thôi nào!”

“Cứ tự nhiên.”

Satsuki, Harissa, và tôi ngồi quanh bàn, trò chuyện vẩn vơ.

Harissa ăn xong trước. Cô bé đứng dậy và mặc tạp dề của mình rồi đi vào bếp. Vì Satsuki đã làm bữa sáng, nên đến lượt Harissa làm bữa trưa. Có vẻ như mất rất nhiều nỗ lực để hai người làm các bữa ăn riêng biệt, nhưng họ nhận làm, nên tôi sẽ không nói gì. Lần cuối cùng tôi làm, má tôi bị chọt vì gây rắc rối.

Sau khi ăn sáng xong, tôi đã sẵn sàng đi học.

“Rekka, cậu sẽ trễ nếu không vội lên đó.”

Tôi có thể nghe tiếng Satsuki từ cửa vào. Chưa muộn, nhưng cô ấy đã quen tôi đủ lâu để biết rằng tôi sẽ bỏ thời gian thư giãn với chẳng có động lực đi học.

“Ừ, tớ tới đây.”

“Đây ạ, Ngài Rekka.”

“Cám ơn, Harissa.”

Tôi lấy bữa trưa Harissa chuẩn bị cho tôi và mang giày ở cửa trước.

“Có quên gì không?”

“Tất nhiên không.”

Satsuki cằn nhằn, nhưng cô mở cửa cho chúng tôi. Và bên ngoài, tôi nhìn cảnh tượng tôi biết rõ.

Tới giờ đi học rồi.

Những câu chuyện, dòng dõi Namidare, thậm chí chuyện học... Một khi tôi quyết định chấp nhận, chúng đã trở thành một phần điều bình thường với tôi.

“Được rồi, bọn anh sẽ gặp em sau.”

“Bye!”

Harissa tiễn chúng tôi ở cửa trước.

- - -

Claus: NGHỈ, ta đi nghỉ mát đây, BYE. Khi nào có hứng thì ta quay lại.