Tận Thế Xảy Ra Vì Tôi Cứu Quá Nhiều Cô Gái Sao!?

Mở đầu




-Nozomuno Tsumiki-

Trong nội thất tĩnh lặng của quán ăn địa phương ‘Nozomiya’, Nozomuno Tsumiki thở dài.

Cô ấy sẽ không bao giờ thể hiện thái độ ảm đạm trước mặt khách hàng, nhưng đó không phải là vấn đề lúc này. Vị khách cuối cùng cũng đã rời đi được khá lâu rồi.

*Haizzz…*

Tsumiki liếc quanh quán, thực khách chẳng thấy đâu, và cô sụp vai xuống.

Thứ có năng lượng duy nhất trong quán là cái đồng hồ cúc cu.

Có hai lý do khiến ‘Nozomiya’ vắng khách.

Thứ nhất, quán ăn nằm dọc theo con đường thường có rất ít người qua lại.

Thứ hai, một nhà hàng chi nhánh mở ngay trước nhà ga địa phương, cướp đi số lượng thực khách ít ỏi từ ‘Nozomiya’. Quán ăn thực sự đang rơi vào tình trạng tuyệt vọng.

Cha mẹ Tsumiki chỉ có thể bảo con gái mình không cần phải lo. Cô biết rằng họ nói như vậy, không phải từ niềm tự hào của người lớn, mà vì họ không muốn cô ấy phải chịu gánh nặng từ vấn đề quán ăn.

Quán ăn, một cơ sở nhỏ do gia đình ba người họ quản lý.

Tsumiki thích ăn.

Cô không thể để nó đóng cửa.

‘Nhưng mình có thể làm gì chứ…?’

Tsumiki nổi tiếng trong khu với là một poster girl vui vẻ. Thậm chí có một vài thực khách là fan trung thành của cô, nhưng việc quán ăn chỉ dựa vào đó mà trở mình là việc không thể.

Họ có thể hạ giá, nhưng cha mẹ cô đã làm thế rồi nếu họ nghĩ nó có ích. Nhưng vì họ không làm vậy, thế tức là đó không phải lựa chọn mà cô ấy nên cân nhắc.

Phương cách cuối cùng sẽ là mùi vị... Cô ấy sẽ phải thay đổi thực đơn.

Và ý cô không phải là thêm vị vào mốn ăn gốc của họ.

Cô ấy cần phải tạo ra món gì đó mà khiến người ta từ xa đến chỉ để nếm thử, một món ăn nổi tiếng có thể bắt lấy trái tim của thực khách.

Tuy nhiên, mặc dù Tsumiki có nhiều kinh nghiệm trong phục vụ bàn, cô ấy không có kinh nghiệm về nấu ăn. Đó là vì cha mẹ luôn cấm cô vào bếp.

Nhưng Tsumiki không phải là loại con gái sẽ lùi bước vì đụng phải trở ngại.

“…Vâng. Được rồi, lòng mình đã quyết!”

Cô ấy sẽ không bao giờ ‘Nozomiya’ mình yêu quý đóng cửa.



Dù có phải đối đầu với thách thức nào đí chăng nữa. Hít một hơi thật sâu, Tsumiki quyết định bước đi đầu tiên.

-Tetra Metra Retra-

Đã có lúc, có một ‘Quái vật’ tiêu diệt mọi thứ trên mặt đất.

Sinh vật này to lớn, bao phủ cả vùng đất đến tận cuối tầm mắt mà người ta có thể thấy. Những bước chân của nó gây ra động đất, hơi thở của nó gây bão tố, và nó chỉ thích phá hủy thế giới.

Cuối cùng, hành động của nó khuấy động cơn thịnh nộ của các vị thần, họ đã giánh xuống thiên phạt.

Cơ thể khổng lồ của nó bị trói buộc vào một ‘Vùng Phong Ấn’, để nó không bao giờ có thể trở lại bề mặt đất lần nữa. Các vị thần sau đó đã xây dựng một ngôi đền và ngôi làng bên cạnh ‘Vùng Phong Ấn’ và tạo ra con người từ đất sét để trấn giữ cánh cửa tới vùng phong ấn...

... Bây giờ, hậu duệ của những kẻ trấn giữ ban đầu phải đối mặt với một tình huống nguy hiểm.


“Ehh, ‘Vùng phong ấn’ lại đang rung động nữa rồi. Ehh, mấy bức tường cũng từ từ sụp xuống nữa...”

“Vậy sao? Được rồi.”

Tetra Metra Retra, con gái của trưởng làng, nhìn bức tượng nữ thần đứng trong căn phòng rộng lớn của đến khi nghe bản báo cáo của người dân vừa trở về từ ‘vùng phong ấn’.

“Cảm ơn báo cáo của anh. Làm tốt lắm.”

Tetra gật đầu với người dân bằng sự biết ơn.

Thay vì rời đi, người đàn ông nán lại, như thể anh vẫn còn muốn nói gì đó.

“Ehh... Là thế này. Phong ấn thực sự sẽ bị vỡ sao ạ?”

“......”

Một vẻ thống khổ lướt qua mặt Tetra trong một khoảnh khắc, nhưng một nụ cười cưỡng bức sớm hiện lên thay thế.

“Mọi thứ sẽ ổn thôi. Lúc đầu bị phong ấn, ‘Quái vật Haishin’ điên cuồng trong ‘vùng phong ấn’ làm tường bị nứt, nhưng nó sớm mệt mỏi và ngừng... Mà, đó là điều được viết trong văn học dân gian của chúng ta. Nên làm ơn, không cần phải lo lắng.”

“Ehh, ehh, thật tuyệt khi biết vậy, ehh.”

Người dân cúi đầu, rồi rời khỏi phòng của Tetra.

*…haizz*

Sau khi đảm bảo không còn nghe thấy tiếng bước chân của anh ta, Tetra thở dài thất vọng.

“Làm sao có thể đảm bảo được với cái truyền thuyết cả triệu năm trước chứ?”


Cô thì thầm không đặc biệt cho ai cả, và sau đó lắc đầu, như thể để làm rõ ràng đầu óc.

Hàng triệu năm trước, các vị thần đã ban cho ngôi làng sự thịnh vượng để khen thưởng cho việc trấn giữ ‘vùng phong ấn’, bao gồm cả sự thực là người dân của nó sẽ không bao giờ đi dù không có thực phẩm, quần áo hoặc nơi trú ẩn.

Tuy nhiên, sự thịnh vượng đó đã khiến người ta quên mất sự sinh tồn. Khi người ta có thể sống thoải mái mà không cần cố gắng, cũng tự nhiên khi mà họ trở nên lười biếng, mặc cho tầm quan trọng của nhiệm vụ họ được giao.

Ngay bây giờ, những kẻ trấn giữ chỉ là những khối người đất sét thiếu sức sống. Ngay cả việc ngôi làng có nguy hiểm tiềm ẩn, không ai làm gì cả. Nó trở nên tồi tệ đến nỗi Tetra đã phải ra lệnh cho ai đó đi điều tra ‘vùng phong ấn’.

Thực tế, hành động quyết đoán của Tetra được mọi người dân mô tả là kỳ lạ.

Nhưng Tetra không thể một mình đối đầu với ‘Quái vật Haishin’.

……Không.

Thực tế, Tetra là người duy nhất trong làng biết cách đánh bại ‘Quái vật Haishin’. Sử dụng quyền lực của con gái trưởng làng, cô đã tìm ra câu trả lời sau khi thu thập tất cả mảnh vỡ huyền thoại của làng, sau đó phân tích và nghiên cứu chúng.

“......”

Tuy nhiên, Tetra không đem thực thi kế hoạch của mình.

Cô ấy không thể làm như vậy.

Vì nó quá tàn nhẫn.

Cô ấy có thể làm gì đây?

Cô ấy không thể dựa vào bất cứ ai trong làng.


Thế tức là cô ấy chỉ có thể tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài.

‘... Tại sao Tetra lại cố gắng cứu những người mà chính họ còn không cố cứu mình?’

Một giọng nói ở góc trái tim của Tetra đặt ra câu hỏi, như thể điểm yếu trong lòng cô nổi dậy.

Nhưng cô ấy biết câu trả lời.

Bởi vì ngôi làng là ngôi nhà yêu dấu của cô.

Bỏ qua trái tim yếu đuối của mình, Tetra chuẩn bị cho cuộc hành trình tới mặt đất.

-?-

‘Quái thú’ có một sự hận thù mạnh mẽ đối với ‘Quái vật Haishin’.


Nó sẽ sống với hận thù này bao lâu nữa...? Là một thực thể không phải con người, ‘Quái thú’ đã sống một khoảng thời gian dài, nên thời gian không quan trọng với nó.

Một thời gian dài trước đây, ‘Quái thú’ đã bị lừa bởi ‘Quái vật Haishin’.

Sai lầm đó đã khiến ‘Quái thú’ mất tất cả.

Quan trọng nhất, nó đã mất đi sự tự do của mình, và do đó, ‘Quái thú’ không hề biết ‘Quái vật’ sau đó đã tàn phá trái đất như thế nào... Tuy nhiên, biết rằng ‘Quái vật’ sẽ mang sự hủy diệt đến mọi thứ nó thấy, ‘Quái thú’ có thể đoán được số phận của thế giới.

Hận thù và tiếc nuối, rồi tự hổ thẹn.

“ Tên ‘Quái vật’ đó... Nhất định ... chính tay mình...”

Bị giày vò bởi ba cảm xúc mãnh liệt này, ‘Quái thú’ vẫn sống, tồn tại với hy vọng rằng một ngày nào đó nó sẽ đánh bại ‘Quái vật Haishin’. Điều đó đã trở thành sứ mệnh duy nhất của nó.

Nếu không có điều đó, ‘Quái thú’ sẽ trở nên điên rồ.

Không có điều đó, nó sẽ mất tất cả ý muốn để sống.

Vì vậy, ‘Quái thú’ chờ đợi.

Chờ đợi một ‘cơ hội’ để giành lại sự tự do của mình.

Chờ đợi, dù không biết liệu điều đó có xảy đến.

Chờ đợi cho ngày nó sẽ được trả thù và hoàn thành sứ mệnh của mình.

Chờ trong cơn đau.

Chờ đợi với hận thù.

Và một ngày nọ...

... ‘Cơ hội’ đó xuất hiện trước ‘Quái thú’.