Đông Phương Thiên Nguyệt lấy ra bao châm, ở vị trí các huyện đạo chuẩn xác mà hạ xuống.
Nàng chậm rãi châm từng ngân châm vào vị trí cần thiết, những huyệt đạo này đã quá quen thuộc với nàng, thậm chí cả khi nhắm mắt, nàng cũng vẫn đủ khả năng xác định rõ vị trí của chúng, nó như một bản năng ăn sâu vào não bộ nàng vậy!
Vầng trán cao của Phong Lam Thiên rủ vài giọt mồ hôi, sắc mặt hắn cũng chuyển sang trắng bệch, dưới lớp da dần lộ rõ tất cả mạch máu, ngã đen!
Trên làn da Phong Lam Thiên bây giờ, chẳng khác gì bị một chiếc lưới màu đen dán chặt lên, từng đường mạch máu chuyển tím đen hiện lên rõ rang đan chéo nhau, tựa một mạng nhện dạng lớn quấn lấy cả người hắn vậy.
Nàng vận thiên lực cả người, dung nhập vào thân châm, thiên lực theo tác dụng ngân châm lan ra khắp nơi, bắt đầu thanh lọ mạch máu toàn thân Phong Lam Thiên.
Đông Phương Thiên Nguyệt tự nhiên là hiểu rõ, quá trình này có bao nhiêu đau đớn, dù là ngất rồi cũng có thể bị đau mà tỉnh lại, quả thực chính là như vậy, nàng cứ tưởng hắn sau khi tỉnh dậy sẽ điên cuồng đập phá tìm kiếm cách giảm bớt đau đớn này. Nhưng không, lúc tỉnh lại, Phong Lam Thiên cũng chỉ là cắn răng nhịn đau, hắn dường như cũng không nghi ngờ gì về hành động của nàng.
Phong Lam Thiên cảm nhận đau đớn mà tỉnh dậy, cái đau này không kém gì khi tẩy kinh phạt tủy, thậm chí có khi còn rát hơn, cứ nghĩ ai đó nhân lúc mình bất tỉnh mà giở trò, nhưng lúc nhìn đến Đông Phương Thiên Nguyệt bên cạnh, cũng là trong long bất giác an tâm, đó là một lại xúc cảm hắn không hiểu rõ, chỉ là sau trong tiềm thức nói với hắn rằng hắn có thể an tâm!
Phong Lam Thiên cũng là tin tưởng nàng, bọn họ quen biết không lâu, nhưng không biết vì sao lại có một loại tín nhiệm tuyệt đối như thế! đến hắn cũng bất ngờ.
Vì vốn hắn chưa từng tin tưởng ai hoàn toàn, đến cả Hàm Nhất và Phạm Nghiên là hai thuộc hạ thân cận nhất của hắn, hắn vẫn chừa một tia gì đó phòng bị.
Thế mà đối với nàng, hắn lại có cảm giác như, bọn họ quen nhau đã thực lâu, dù bây giờ hắn không biết rõ nàng đang làm gì, nàng cũng không nói gì với hắn, mà hắn lại là tin tưởng nàng!
Đông Phương Thiên Nguyệt thiên lực chính là tiêu hao cực đại, Xuân Nguyệt Độc Cổ này đã thấm vào đến hắn xương tủy, muốn tinh lọc hết tự nhiên thiên lực tốn là không ít!
Trên sóng mũi cao tinh tế, vài giọt mồ hôi nương theo đường nét mà chảy xuống, mày nàng hơi nhíu lại, cảm giác thiên lực là sắp cạn.
Ngày hôm nay cảm giác này,nhưng là đến với nàng không chỉ một lần, có chút bất khả tư nghị, song vẫn là chuyên tâm mà giải đọc cho Phong Lam Thiên, tay lấy ra một vốc tăng khí đan, trực tiếp đổ vào khoang miệng.
Nhục Cầu và Tiểu Hoả thì đứng ở cửa canh chừng, cả quá trình này cần là yên tĩnh không tiếng động, nếu không nhưng là rất dễ tác dụng ngược.
Hàm Nhất đi tầm một khác liền quay trở lại, lúc về định xông vào xem tình hình chủ tử nhà hắn liền bị Tiểu Hoả và Nhục Cầu cản lại.
Nghe nàng cần yên tĩnh nếu không, khiến nàng phân tâm sẽ tác dụng ngược, nhẹ nhất là phế đi một thân tu vi, Hàm Nhất liền là ngoan ngoãn ngồi bên ngoài chờ đợi.
Sau hơn một canh giờ, Đông Phương Thiên Nguyệt thuần thục thu lại ngân châm, hiện tại đại bộ phận độc trên người hắn đã được tinh lọc, chất độc dồn hết về phía cổ tay hắn, nàng dùng một con dao tiểu phẫu cắt một đường ở cổ tay hắn, máu độc màu tím đen men theo lòng bàn tay rồi đến ngón tay hắn chảy xuống.
Đông Phương Thiên Nguyệt lấy một cái chậu nhỏ để chứa phần máu độc này, còn về vì sao nàng lấy phần máu độc này thì.....để đưa cho Hàm Nhất làm kỉ niệm, hơn nữa độc tính này vẫn còn, muốn dùng hạ độc lại người đã hạ Phong Lam Thiên cũng được a.
Sau đó, lấy một dãi lụa băng bó lại phần vết thương ở cổ tay của hắn, thu dọn hết mọi thứ, chuẩn bị đi hầm dược thiện.
Bất quá, độc của Phong Lam Thiên nhưng là chỉ giải được bảy phần,vẫn còn ba phần đã ngắm vào xương tủy,còn phải châm cứu thêm hai lần nữa, sau đó còn phải ngâm trong nước thuốc mấy lần mới có thể giải hoàn toàn được.