Phá Vân 1

Chương 129




Chương 129

Editor: Sabi

Trong mắt tất cả đám tội phạm ma túy lớn nhỏ ở đây, K Bích là một người kiệm lời ít nói nhưng cảm giác tồn tại lại cực kỳ mãnh liệt. Những lời gã vừa nói ra giống như một gáo nước lạnh hắt vào chảo dầu, chớp mắt khiến toàn bộ chảo dầu nổ tung.

Mấy lão già ngồi dãy bàn bên trái đồng thời biến sắc: "Mày nói gì?"

Thế lực của K Bích ngồi ở dãy bàn bên phải đồng loạt đứng lên: "Sự thật gì?" "Ông chủ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?!"

"Ngày 09 tháng 10 năm ngoái, chúng ta giao dịch hai trăm kilogam hàng ở thành phố Cung Châu, mười phút trước lúc tiến hành giao dịch, địa điểm từ nhà máy nhựa được khẩn cấp đổi sang cơ sở gây trồng của công viên sinh thái. Cùng lúc đó, ban đầu vốn đã bàn bạc xong phía cảnh sát chỉ tới nhà máy nhựa 'làm màu' nhưng sau đó lại xuất hiện mười mấy chiếc xe, tất cả cảnh sát đặc nhiệm đều đông đủ. Nửa tiếng sau nhà máy nhựa xảy ra vụ nổ liên hoàn."

Giọng của K Bích không lớn, nhưng khi hắn ta mở miệng tất cả mọi người đều yên lặng, chỉ nghe thấy giọng nói vững vàng của gã vang vọng khắp căn phòng:

"Q Cơ phản bội tôi, muốn đưa tôi vào chỗ chết. Nhưng thành thật mà nói cậu ta muốn làm vậy cũng không hề bất ngờ, tôi chỉ muốn biết một điều..........."

"...................Ai đã xúi giục cậu ta?"

Hắn ta gằn giọng ở mấy chữ cuối cùng, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mặc xà rông Miến Điện màu vàng ngồi ở bên trái nhíu mày nói: "Xúi giục? Cậu có ý gì?"

Một người phụ nữ người Miến Điện mặc sườn xám ngoan ngoãn dâng trà, K Bích cúi đầu gạt nắp trà một cái rồi mới nói:

"Ngô Thôn muốn giết tôi."

Mức độ công phá của năm chữ ngắn ngủi đơn giản này còn gấp mấy lần phần trước đó, toàn bộ người trong phòng nhất thời cứng lại, sau đó nổ tung, tiếng phủ nhận, tiếng trách mắng phẫn nộ, tiếng gào thét, âm thanh chói tai khi bàn ghế ma sát với mặt đất.............Tất cả hòa lẫn với nhau, chấn động màng nhĩ của mỗi người.

"Sao có thể, mày đừng ăn nói vớ vẩn!" Người đàn ông Miến Điện mới vừa lên tiếng lúc nãy bất mãn nói: "Hai năm nay sức khỏe của Ngô Thôn càng ngày càng yếu, nào có tinh thần và thể lực mưu tính những chuyện này, mày vu khống! Chứng cứ đâu? Chứng cứ ở đâu?!"

K Bích hít vào một hơi.

Rầm!

Một khẩu súng lục đập mạnh lên bàn, tiếng ồn ào xung quanh lập tức im bặt. Ánh mắt lạnh lùng của A Kiệt quét qua từng khuôn mặt, cho tới lúc mấy người đó cưỡng ép co rúm lại nín thinh.

"Giang Đình," K Bích mở miệng gọi: "Những lời cậu nói với tôi, thuật lại nguyên văn cho bọn họ nghe."

Có lẽ do bình thường ít khi biểu lộ tâm tình nên khuôn mặt của Giang Đình có làn da sáng bóng thần thái hời hợt xa cách, thoạt nhìn trạng thái vẫn còn ở tuổi đôi mươi. Quần áo mùa đông dày, nên cổ, bả vai, cánh tay, và đôi tay đặt trên đùi của anh đều cực kỳ gầy gò, nước da trắng bệch tái nhợt toát ra cảm giác lạnh lẽo, trơ trọi lẻ loi ngồi ở nơi đó trong sự chú ý của tất cả mọi người.

Người đàn ông Miến Điện nọ thấy tình thế không ổn, cướp lời quát mắng: "Dựa vào cái gì phải nghe cậu ta nói, cậu ta không phải là kẻ phản bội sao? Sao chúng tao biết được cậu ta có nhân cơ hội khuấy đục nước lên, thừa dịp kéo Ngô Thôn xuống nước, rồi ụp nồi lên đầu chúng tao hay không? Tao thấy không cần phải thẩm vấn đâu, trực tiếp kéo ra ngoài........."

"Giang Đình," giọng điệu của K Bích vẫn nhẹ nhàng đến bất ngờ, chỉ hơi tăng thêm ngữ khí.

"..........Vụ giao dịch vào tháng mười năm ngoái, là tôi tiết lộ cho cảnh sát."

Giọng của Giang Đình khản đặc, không ổn định, chắc là do đã suy yếu tới mức không có cách nào duy trì hơi thở.

Sau đó, dưới mấy chục ánh mắt hoặc nôn nóng, hoặc khẩn trương, hoặc nhìn chằm chằm, đôi môi màu đỏ nhạt của y lại mở ra, nói: "Là chủ ý của một mình tôi, Ngô Thôn không hề biết chuyện này."

Sau mấy giây an tĩnh ngắn ngủi, cảm xúc sục sôi của mấy chục người ngồi hai bên trái phải bàn dài bất ngờ thay đổi. Tất cả các tiếng nghị luận, tiếng ồn ào huyên náo đột ngột nổ ra, lần này người biến sắc lại biến thành A Kiệt, ngay cả K Bích cũng hơi sửng sốt.

"Chuyện........Chuyện gì thế này? Bây giờ mày nói xem?" Người đàn ông Miến Điện nhanh chóng lấy lại sự tự tin: "Mày nghe thấy chưa K Bích, bây giờ mày tính sao đây?"

Có một lão già run rẩy đứng lên quát hỏi Giang Đình: "Có phải K Bích ép buộc mày không?"

"Nó ép mày đổ tội cho Ngô Thôn, có đúng không?"

.......

A Kiệt nhìn chòng chọc vào dãy bàn bên trái, giữa hai đầu lông mày hiện ra vẻ tàn nhẫn, nhỏ giọng xin chỉ thị: "Đại ca?"

K Bích khoát tay, ngăn không cho gã nói tiếp.

"Tiết lộ tin tức cho cảnh sát cũng chỉ vì lên kế hoạch cho hành động 1009, tích lũy thêm chiến công, leo lên vị trí cao hơn. Ở Miến Điện tôi đã bị đẩy ra ngoài rìa rất lâu rồi, gần như không biết chuyện gì trong nội bộ, cho nên nếu muốn chiếm lấy vị trí lớn hơn, chỉ có thể tăng thêm tiền đặt cược của mình ở nội bộ cảnh sát. Đây chính là động cơ của tôi."

Giữa những âm thanh ồn ào náo nhiệt, lời tự thuật của Giang Đình vững vàng vang lên từng chữ, tựa như đã âm thầm luyện tập không biết bao nhiêu lần, lưu loát trôi chảy không dây dưa dài dòng, từng câu từng chỗ, từng chỗ ngắt nghỉ đều vô cùng tự nhiên.

"Toàn bộ kế hoạch này là tôi tự ý làm chủ, không hỏi ý kiến của Ngô Thôn cũng không có bất kỳ một bằng chứng nào có thể chứng minh rằng ông ấy biết. Còn ý nghĩ mưu sát thiếu gia lại càng không có, tôi cũng không biết hắn ta sẽ xuất hiện ở nhà máy nhựa, thậm chí còn không biết hắn ta sẽ đích thân tham dự lần hành động này.........."

Có người ở dãy bàn bên phải lớn tiếng chất vấn: "Sao mày có thể không biết thiếu gia xuất hiện ở hiện trường giao dịch chứ?!"

"Tôi tưởng người áp tải hàng là Kim Kiệt." Giang Đình lập tức trả lời, gò má A Kiệt nhất thời căng cứng, lại nghe thấy anh thản nhiên nói: "Tôi cảm thấy giết chết gã ta cũng không phải chuyện lớn gì."

Nhìn biểu tình của A Kiệt có thể thấy được gã kiềm chế rồi lại kiềm chế, mới không bật ra mấy chữ mắng chửi thô tục.

Có điều lúc này cũng không có ai chú ý tới chuyện này, người đàn ông Miến Điện vỗ bàn, nhắm thẳng vào K Bích: "Tôi nói mà, sao Ngô Thôn có thể muốn giết mày được chứ, quả nhiên là mày muốn giành trước một bước hắt nước bẩn lên người Ngô Thôn!"

Sự kích động biến đổi như tàu lượn siêu tốc khiến nhiều người không nhịn được đứng bật dậy, chỉ trích, giải bày, la hét kêu gào thậm chí còn có tiếng mắng chửi lẫn nhau. Đám đông trong phòng nhất thời phẫn nộ, dọa cho mấy nữ phục vụ sợ tới mức run rẩy dính sát vào tường.

Lão già lớn tuổi nhất ngồi ở dãy bàn bên trái chống gậy đứng lên, như muốn đi khuyên người đàn ông năm mươi tuổi người Miến Điện kia nên bình tĩnh lại, nhưng người sau lại gấp gáp muốn lấy lại mặt mũi bị K Bích làm mất, tranh thủ lúc này chỉ vào từng người đang ngồi xung quanh bàn dài: "Mọi người đều nghe thấy hết phải không? Trong lòng K Bích có ý định gì, hiện tại không phải đã có bằng chứng vô cùng xác thực rồi sao? Gã muốn tiên hạ thủ vi cường đối phó với chúng ta, hôm nay chẳng qua chỉ thiếu một cái cớ thôi, không chừng mai này đến mượn cớ cũng chẳng cần!"

K Bích vốn đang ngồi ngả người dựa vào ghế, hai tay đút trong túi quần, điệu bộ vô cùng tùy tiện buông thả, lúc này lại hít vào một hơi, đứng lên đi về phía trước.

"Chúng tao đắc tội với mày chỗ nào, rõ ràng mọi người đều dốc sức hướng về một mục tiêu, cầu tiền tài không cầu mạng. Mày thì hay rồi, tự chạy về nước trở về còn không ngừng kiếm chuyện, căn bản là khinh thường mấy ông già chúng tao không coi chúng tao ra gì..........."

K Bích đi tới phía sau người đàn ông Miến Đang đang kích động, nhưng người đàn ông này còn đang mải cao giọng chỉ trích, hoàn toàn không cảm giác được sự nguy hiểm. Vẻ mặt của K Bích lại quá bình thản, thậm chí còn có phần thờ ơ, cho dù ai nhìn thấy cũng đều cho rằng hắn ta chỉ muốn tùy tiện đi tới nói đôi câu mà thôi.

"Mày còn tiếp tục như vậy thì hai bên không có cách nào hợp tác, căn bản không thể hợp tác. Mày chỉ thích đâm dao sau lưng, không coi trọng nghĩa khí của người lớn, mày..............."

Lời quở mắng của người đàn ông Miến Điện chợt im bặt.

Tất cả những người xung quanh đều sợ ngây người.

K Bích đứng phía sau người đàn ông, vươn tay cầm con dao trước mặt ông ta lên, trở tay đâm thẳng vào khí quản của ông ta!

Phụt.......Máu tươi điên cuồng phun ra, tựa như mở cống đập chứa nước, áp lực khiến máu lập tức bắn tung tóe ra nửa cái bàn dài. Sau hai giây yên tĩnh ngắn ngủi, giữa tiếng bàn ghế ma sát chói tai một vòng người lảo đảo đứng bật dậy, nhân viên phục vụ hoảng sợ hét lên!

"Khục khục khục........." Trong cổ họng người đàn ông vang lên tiếng thở gấp, cặp mắt trợn tròn. K Bích rút dao ra, bịch một tiếng, ông ta lập tức ngã rạp xuống mặt bàn.

"Có chuyện gì thì nói cho đàng hoàng, đừng ồn ào." K Bích bình tĩnh nói, hắn ta ném con dao ăn dính máu và thịt đi, rút khăn giấy lau bàn tay đẫm máu.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng từng giọt máu chảy theo mép bàn tí tách nhỏ xuống đất, cùng với tiếng thơ dốc cố đè nén từ bốn phía của tất cả mọi người.

K Bích xoay người đi tới trước mặt Giang Đình, lấy góc độ từ trên cao nhìn xuống bình tĩnh nhìn y một lúc lâu, mới hỏi: "Cậu biết hành động vừa rồi của cậu gọi là lâm trận trở mặt, đúng không?"

Giang Đình không lên tiếng, mắt bị bịt lại nên không nhìn ra anh có biểu lộ sự sợ hãi nào hay không.

K Bích suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: "Có đôi lúc tôi cảm thấy, cậu chắc chắn mình sẽ không bị tôi giết chết thế này, có phải là vì......"

Hắn ta còn chưa nói xong đã bị Giang Đình ngắt lời, khóe môi anh hơi cong lên: "Bây giờ anh giết tôi diệt khẩu, chẳng phải sẽ xác thực việc anh ép tôi vu cáo hãm hại Ngô Thôn sao?"

Lời này quả là đánh trúng vào trọng điểm, K Bích nhất thời ngẩn ra.

".............Cậu thật là......" Sau một lúc lâu K Bích bật cười, lắc đầu cảm thán: "Nếu cậu thành tâm thật lòng đứng bên cạnh tôi, vậy thì đúng là......."

Giang Đình nói: "Vậy thì đúng là anh đang nằm mơ rồi."

Mọi người trong phòng dần lấy lại tinh thần sau sự chấn động kinh ngạc và hoang mang lo sợ, tiếng bàn tán bị đè nén đến mức nhỏ nhất lại lần nữa vang lên. Ông lão vừa nãy định khuyên can người đàn ông Miến Điện bất đắc dĩ thở dài, gõ gõ cây gậy xuống đất, phát ra tiếng "Cộc! Cộc!" vang dội.

Sau khi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ông ta mới chuyển hướng sang phía K Bích, chỉ vào Giang Đình trầm giọng nói: "Mấy năm nay cậu ta quả thật đã cách xa trọng điểm cốt lõi của tập đoàn, sinh ra loại ý nghĩa này cũng không có gì lạ. Nhưng để có thể cắm một cây đinh như cậu ta vào nội bộ Cung Châu thật sự cũng không dễ dàng gì, chuyện của Ngô Thôn có lẽ chỉ là hiểu lầm, thôi thì đừng so đo nữa."

Giữa chân mày của A Kiệt lộ ra vẻ bướng bỉnh, tựa như còn muốn nói gì đó, nhưng K Bích đã "Hửm?" một tiếng.

"Tôi thấy sự việc vào tháng mười năm ngoái, nếu đã không tạo ra tổn thất gì quá lớn, không bằng thả Q Cơ về đi. Vị trí trong nội bộ công an rất quan trọng đối với chúng ta, đặc biệt là..............."

"Là rất quan trọng đối với các ông đúng không?" K Bích quay đầu lại cười nói.

Ông lão không thể làm gì khác, dùng gậy chỉ vào thi thể nằm sấp trên bàn, ám chỉ: "Việc hợp tác giữa hai bên cũng rất quan trọng, không nên xé rách mặt nạ."

K Bích trầm ngâm.

Sau sự việc xảy ra vào tháng mười năm ngoái đến nay, hai phe phái đã tranh cãi về vấn đề này không dưới năm sáu lần, nhưng không lần nào có thể thăm dò được thái độ kỳ quái của K Bích. Tất cả mọi người đều thấp thỏm bất an ra hiệu cho nhau, nhìn lén hắn ta, mãi đến khi A Kiệt đã có phần mất kiên nhẫn đứng lên, mới nghe thấy K Bích nói: "Được."

Nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của ông lão thả lỏng.

"Tôi có thể làm theo yêu cầu của các ông thả cậu ta về, thậm chí còn tự mình đưa cậu ta về Cung Châu. Nhưng tôi không thể xác định được việc cậu ta có thật sự phản bội cảnh sát hay không, hay là muốn dựa vào cảnh sát để phản bội lại toàn bộ tập đoàn của chúng ta. Cho nên để chứng minh vấn đề này, tôi nhất định phải để cậu ta làm một việc."

"Chuyện gì?" Ông lão hỏi theo bản năng.

K Bích mỉm cười nhìn ông ta, nhưng không nói gì, xoay người cúi sát bên tai Giang Đình.

"Không dễ vậy đâu," hắn ta nhẹ nhàng nói, "Cậu không thể quay lại được nữa."

Khuôn mặt dưới lớp vải đen của Giang Đình khẽ giật giật, giây tiếp theo K Bích mang theo ý cười hỏi:

"Cậu còn nhớ 'Đinh Tán' không?"

Giang Đình đột nhiên ngẩng đầu, cả người cứng ngắc hệt như nghe được thần chú.

Nhưng K Bích cũng không nói thêm gì nữa, mỉm cười đứng lên, vẫy tay ra hiệu với A Kiệt rồi xoay người rời khỏi phòng.

***

Đó là ngày 09 tháng 01, tròn ba tháng sau vụ nổ nhà máy nhựa 1009, không ai biết trong thị trấn nhỏ bé ở biên giới đã xảy ra một trận giao chiến sinh tử thế nào.

Mấy tiếng sau, Giang Đình bị bịt mắt dẫn lên xe. Ngày hôm sau lúc xuống xe anh rốt cuộc cũng được tháo tấm vải bịt mắt ra, trước mắt là bầu trời xám xịt nơi tiếp giáp giữa Cung Châu và Kiến Ninh, cách đó không xa là một căn nhà cũ nát đứng sừng sừng giữa vùng đất hoang vu.

"Đinh Tán" đang ở nơi tối tăm, chờ đợi anh đến.

Tất cả sự phản bội, âm mưu và máu tươi, ngọn lửa ngút trời, tai nạn xe cộ nghiêng trời ngả đất, âm mưu giết người xảo quyệt chìm nổi.............Đều bắt đầu từ lúc Giang Đình bắn ra viên đạn kia, sau đó vào lúc tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, anh lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ dài.

Hơn một nghìn ngày đêm, không có ai nghĩ rằng anh còn có thể tỉnh lại.

Mãi đến rạng sáng một ngày nào đó, trong phòng bệnh nào đó ở thành phố Kiến Ninh, Giang Đình không hề có dấu hiệu báo trước mở mắt ra.

"Nghiêm Tà của đội điều tra hình sự trực thuộc cục công an thành phố đây, tránh ra đừng lấp kín hiện trường, cho anh túi nilon để bọc giày................Anh tên là gì?"

"Lục Thành Giang."

"Anh có một sự chú ý cùng mức độ tham dự khác thường đối với vụ án này, tại sao vậy?"

.....

Vào đêm từ huyện Giang Dương trở về Kiến Ninh, trong gian hàng chợ đêm lờ mờ náo nhiệt, giữa cái nhìn chăm chú của Nghiêm Tà Giang Đình uống nốt ngụm bia cuối cùng.

"Anh có thể nghi ngờ bất kỳ chuyện gì, nhưng chỉ riêng chuyện này là không thể nghi ngờ.................Ma túy kiểu mới tên là 'Lam kim', Nghiêm Tà, trên đời này người muốn tiêu diệt nó nhất chính là tôi."