Phá Vân 1

Chương 135




Chương 135

Editor: Sabi

Đêm khuya.

Cửa phòng của tu sĩ bị đẩy ra. Một bóng dáng già nua gầy gò lưng hơi còng xuất hiện ở cuối hành lang, một khuôn mặt chảy xệ u ám xám xịt không chút biểu tình, dưới ánh trăng nhợt nhạt áo cà sa kéo lê sàn sạt trên mặt đất, giống như hồn ma lướt ngang qua đình viện, đi tới cửa sau của ngôi chùa.

Bên đống cỏ khô chất ngoài nhà bếp có hai tên thuộc hạ đã chờ từ lâu, nhìn thấy ông ta thì lập tức cúi đầu: "Ông chủ."

Ngô Thôn lạnh lùng nói bằng tiếng Miến Điện: "Đi thôi, tới Đả Lạc."

Hai tên thuộc hạ vén đống cỏ lên, hóa ra đó chỉ là một lớp cỏ dày, nương theo ánh trăng và đèn pin, dưới lớp cỏ bất ngờ cất giấu một chiếc xe việt dã chống đạn màu đen!

Núi non trùng điệp trong đêm tối, chẳng khác nào núi sắt lớn bao quanh ba nghìn thế giới trong Phật giáo, mà ngôi chùa lại nằm lọt thỏm giữa làng mạc, bị đoàn người bao vây giống như địa ngục du tăng, che khuất toàn bộ tầm nhìn của con người. Ngô Thôn lên xe, nheo đôi mắt già nua nhìn núi sâu phía xa xa, ông ta biết cảnh sát bang Shan đang phục kích xung quanh ngôi chùa này, nhưng không ai có thể nghĩ đến ông ta có thể thừa dịp đêm tối để chạy trốn.

Người bình thường lái xe trên đường núi hiểm trở này chỉ có thể dẫn tới kết cục là rơi xuống sườn núi tan xương nát thịt, nhưng ông ta không sợ.

Mấy năm làm ăn ở vùng núi Cái Đắc này ông ta đã sớm khai phá mật đạo trong lòng núi, chính vì sợ có ngày rơi vào bước đường cùng phải dùng tới kế ve sầu thoát xác.

Xe việt dã không bật đèn pha, chỉ dựa vào ánh trăng mờ mờ thuần thục mò mẫm chạy ra khỏi chùa. Hai nếp nhăn bên khóe miệng của Ngô Thôn do mím chặt miệng mà trở nên vô cùng rõ ràng, hai tên thuộc hạ một tên lái xe, tên còn lại dùng ống nhòm hồng ngoại cảnh giác quan sát xung quanh, sau một hồi lắc lư xóc nảy, cuối cùng bọn họ cũng rời khỏi đường núi, chạy vào rừng cây.

Thuộc hạ thở phào nhẹ nhõm, dùng tiếng Miến Điện nói nhỏ: "Ông chủ, phía cảnh sát không có động tĩnh, chúng ta an toàn."

Ngô Thôn từ tốn gật đầu.

Thuộc hạ hiểu ý, bật đèn pha, rừng cây xung quanh lập tức sáng trưng.

Đúng lúc này, xa xa bỗng vang lên tiếng hò hét bén nhọn như tiếng còi!

Mấy người đồng thời cả kinh, thuộc hạ thất thanh: "Ông chủ!"

Ngô Thôn quát: "Đừng dừng lại, nghe lệnh của ta lái đi!"

Chiếc xe việt dã dừng lại sau tiếng ma sát chói tai, rồi đột ngột đổi hướng, lắc lư chạy trên con đường xa lạ lao thẳng vào rừng cây hiểm trở nguy cơ bao vây tứ phía. Cùng lúc đó, trên sườn núi cách đó khá xa một tên đàn em buông ống nhòm quân dụng xuống, quay đầu hô lớn: "Anh Kiệt! Bọn họ chạy về hướng ba giờ!"

"..........." A Kiệt thầm mắng một câu thô tục, tức khắc chui vào xe: "Đuổi theo!"

Từng ngọn đèn xe sáng lên trong đêm tối, giống như những con quái vật lần lượt tỉnh giấc, mở to đôi mắt màu vàng. Sau đó tiếng nổ ầm ầm nổi lên khắp bốn phía, lốp xe cán qua bụi cây và bụi gai, dàn thành hình quạt đuổi theo hướng Ngô Thôn chạy trốn!

Nhưng đúng lúc này, từ trong rừng sâu đột nhiên vang lên mấy tiếng: Tạch! Tạch tạch!............

Mí mắt A Kiệt giật giật

Phút chốc, ánh lửa của súng máy điên cuồng phun ra không hề báo trước!

Đạn xối xả trút xuống như mưa, tất cả người trên xe lập tức ôm đầu nhào tới trước theo phản xạ. Đầu đạn, vụn gỗ, mảnh kính xe bay loạn xạ giữa đêm tối không thấy rõ năm ngón, A Kiệt đối đầu với rừng súng mưa đạn quay đầu lại, nghe thấy thuộc hạ kinh ngạc hỏi: "Chúng ta gặp phải phục kích?!"

Trong mắt A Kiệt lóe lên ánh sáng sắc bén: "Không, là quân chính phủ."

Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình phía sau, cảnh sát bang Shan đã rình rập ở gần đó nửa tháng, chính là muốn một lưới bắt hết bọn họ và Ngô Thôn, thuộc hạ cũng không ngạc nhiên. Nhưng điều kỳ lạ là sao quân chính phủ lại có thể xuất hiện đúng nơi này, và tại sao lại lập tức cắn họ đầu tiên?!

Vào thời điểm nguy cấp này không có thời gian để suy xét tới điều này. A Kiệt khom lưng lấy một cây pháo cối từ gầm ghế ra, gác lên vai, cắn răng quay cửa kính xe xuống, chớp mắt một băng đạn sượt qua tay gã bay ra ngoài. Nhưng tên sát thủ quanh năm liếm máu trên mũi dao này không hề tỏ ra sợ sệt, nửa người thò ra khỏi xe, chỉ lắng nghe âm thanh gã đã phân biệt được nơi tập trung tiếng súng dội lại nhiều nhất, liền nã đạn!

Đại thụ chọc trời và bụi đất bùng lên, tiếng gào thảm thiết của quân cảnh bang Shan vang lên không ngớt, tiếng súng máy xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi.

Nhưng A Kiệt không cho đối phương có cơ hội thở dốc.

Hắn cho xe chạy ngược chiều gió nheo mắt lại, tựa như rất hưởng thụ tiếng kêu rên của quân địch, chếch họng pháo sang góc độ khác, lại một tiếng nổ lớn vang lên.........Đoàng!!

"Bọn họ nổ súng!" Tài xế hoảng hốt lo sợ, dùng tiếng Miến Điện hét lên: "Ông chủ! Phía sau không chỉ có một nhóm!"

Tiếng súng rung chuyển màn đêm, nhưng Ngô Thôn vẫn không hề bị ảnh hưởng. Một ông trùm ma túy ngoài sáu mươi tuổi đã quá quen thuộc với cảnh chém giết, đến lúc này vẫn còn rất bình tĩnh: "Hoang mang hoảng hốt như thế thì làm được đại sự gì nữa! Bị cảnh sát bang Shan bao vây là người của K Bích, chúng nó gặp phục kích! Để chúng nó chó cắn chó đi!"

Vừa dứt lời, mấy viên đạn không biết từ hướng nào bắn tới, một bên kính chiếu hậu nát bét. Tài xế run tay một cái, xe việt dã suýt nữa thì lào đầu xuống mương, cũng may ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc lốp xe bật ra ngoài, cả chiếc xe bắn ra, lắc lư lảo đảo vọt vào rừng.

"Hướng hai giờ, chạy về phía tiếng nước chảy!" Ngô Thôn quát: "Nghe lệnh của tao!"

Chiếc xe việt dã màu đen lao ra khỏi bụi cây, tiếng súng kịch liệt ngày một xa, sau đó bị tiếng thác nước ầm ầm lấn át. Hai tên thuộc hạ đang không biết chạy đi đâu nữa, bờ sông phía trước chợt có ánh sáng lóe lên, là ánh đèn pin!

Ngô Thôn trầm giọng nói: "Dừng xe!"

Xe việt dã ngừng bên bờ sông, Ngô Thôn không cần người tới đỡ, tự mình nhảy xuống, sải bước đi về hướng có ánh đèn pin. Thuộc hạ cầm súng vội vã chạy theo, người cầm đèn pin đứng bên bờ sông là một người đàn ông trung niên cường tráng da ngăm đen, sau lưng ló ra một chiếc ca - nô!

"Chú Ngô Thôn," người trung niên là bè phái tâm phúc của A Chuồn, gặp mặt cũng không nói nhiều, hỏi thẳng: "Tôi đã chuẩn bị xong theo như lời chú phân phó, trong rừng xảy ra chuyện gì vậy?"

Sắc mặt Ngô Thôn u ám: "Văn Thiệu thực sự tới chặn tôi, bị cảnh sát mai phục. Thuyền chạy được không?"

"Có thể chạy." Người trung niên hơi ngừng một chút, giọng nói trở nên nhẹ bẫng: "Nhưng chỉ có thể ngồi hai người."

Ngô Thôn gật đầu, không chút do dự, lấy súng từ trong tay người trung niên, xoay người bắn hai phát!

Hai tên thuộc hạ hộ tống ông ta ra khỏi chùa còn chưa kịp phản ứng, sau ót một người đã xuất hiện thêm một lỗ đạn, ngã quỵ xuống đất.

Người trung niên không cho là lạ, thậm chí cũng không quan tâm đến thi thể, đỡ Ngô Thôn lên ca-nô. Đầm nước dưới thác nước đi thông ra sông lớn, ban đêm nước chảy xiết, người trung niên bước lên ngồi trước tay lái, giữa tiếng nước chảy ào ào hét lên: "Bờ bên kia đã sắp xếp xong xuôi! Có thể tiếp ứng bất cứ lúc nào! Chờ người kia đút lót xong cho bên biên phòng, chúng ta lập tức lên đường sang Vân Nam!"

Ngô Thôn không đáp, dưới mí mắt dày nhão nhoét chùng xuống lóe sáng.

Cả đời ông ta, đã từng bị người dùng dao đâm sau lưng, dùng súng dí vào đầu, bị mấy thế lực ma túy ở Tam Giác Vàng hợp lại bao vây tiêu diệt, cũng đã từng trải qua những giây phút nguy hiểm kinh khủng hơn thế này rất nhiều. Mỗi lần chỉ cần chuyển nguy thành an, đại nạn không chết ắt có hậu phúc, giống như có một vị Phật tổ ở trong bóng tối phù hộ cho mình.

Chỉ cần rời khỏi Miến Điện, trong những dãy núi mênh mông ở tỉnh S Trung Quốc còn chôn giấu hàng loạt bảo tàng, đủ cho ông sống thoải mái qua hết nửa đời sau. Cho dù là thằng con trời đánh Văn Thiệu sớm biết nó như quỷ đòi mạng thì nên bóp chết từ lúc mới sinh ra, hay là đám quân cảnh bang Shan như đám ruồi giết không hết đuổi không đi, những đám người này đừng mong đụng đến được một sợi lông của ông ta.......

Phạch phạch!

Cuối cùng ca-nô cũng cập bờ, tên thân tín kia vội vã leo lên bãi đá, đỡ Ngô Thôn xuống khỏi ca-nô. Hai người lội nước đi lên bờ, nhưng chỉ thấy màn đêm dày đặc bao phủ sông lớn, tiếng gió thổi hòa lần tiếng nước chảy, ngoài ra không hề có tiếng của con người.

"...........Người đâu?" Tên tâm phúc nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ nói: "Đám người Ngọc Sơn đã hẹn sẽ tiếp ứng ở đây, chạy đâu hết rồi?"

Xen lẫn trong mùi bùn đất ẩm ướt là mùi tanh nhàn nhạt.

Lòng Ngô Thôn chợt chùng xuống.

"Ngọc Sơn! Hú!" Tên tâm phúc tiến lên hai bước, dùng tiếng Miến Điện khẽ hét lên: "Chú Ngô tới rồi, mấy người ở đâu! Ngọc Sơn!"

Ngô Thôn rảo bước tiến lên kéo tên tâm phúc lại, nhưng đã muộn. Ống giảm thanh vang lên một tiếng "Hiu!", trước ngực tên tâm phúc máu bắn ra tung tóe, giây tiếp theo im hơi lặng tiếng ngã về phía sau, thi thể nặng nề đập xuống đất.

Khoảnh khắc ấy Ngô Thôn biết rõ linh cảm xấu nhất đã thành thật: ".............Ai, là ai?!"

Phụt!

Mười mấy chiếc đèn xe sáng lên, màn đêm bỗng chốc biến thành ban ngày, Ngô Thôn che mắt lại theo phản xạ. Giây tiếp theo ông ta nghe thấy một tiếng cười, quen thuộc đến huyết mạch tương thông, nhưng lại đáng sợ đến rợn tóc gáy, thoáng chốc toàn bộ lục phủ ngũ tạng của ông đều kết thành băng:

"Đã lâu không gặp, cha."

Hơn mười chiếc xe Jeep bao vây bờ sông, trước xe là vô số vệ sĩ nhìn chằm chằm vào ông ta. Thi thể nằm ngổn ngang chất đống trên bãi đất trống, thịt vụn chân tay gãy đếm không xuể, máu tươi của thuộc hạ tâm phúc bè cánh "Át Chuồn" thấm qua mỗi một khe đá rồi chảy ra sông lớn.

Mà đứng giữa địa ngục đẫm máu này, là thân ảnh thon dài ngược sáng như ác ma của con trai ông, hai tay đút trong túi quần.

Ngô Thôn thở hổn hển: "Sao mày biết......Sao mày biết tao sẽ đi đường sông?!......"

Ngay sau đó ánh mắt ông ta ngưng tụ lại, giọng nói đột ngột dừng lại.

Một thanh niên tuấn tú đứng sóng vai với K Bích, áo khoác bao lấy thân thể, chỉ để lộ đôi tay gầy gò tái nhợt đan chéo nhau đặt trước người.

Ngô Thôn biết đáp án.

"Còn chưa kịp thông báo với cha," Văn Thiệu vỗ vỗ vai Giang Đình, mỉm cười với khuôn mặt xám xịt của Ngô Thôn: "Bây giờ cậu ấy là Q Cơ 'của tôi'."

***

Cổng làng rộng mở, vệ sĩ đẩy Ngô Thôn đi về phía trước, lão trùm ma túy xiêu vẹo ngã xuống sàn gỗ của nhà chính.

"Sáu năm trước tôi đưa công thức Lam kim từ Mỹ về, tôi cho rằng thời đại của ông đã kết thúc."

Mấy ngọn đuốc trong gian nhà chính lần lượt được thắp sáng, giống như rồng lửa, toàn bộ không gian được chiếu sáng như ban ngày. Ngô Thôn lảo đảo bò dậy, nhìn Văn Thiệu thản nhiên băng qua mấy tên vệ sĩ, đứng yên trước mặt ông, giống như ác ma trẻ tuổi tắm máu đen từ trong địa ngục bò ra ngoài.

"Nhưng tôi không ngờ, người của ông lại có thể trộm được cách điều chế, thậm chí còn nghiên cứu ra phương pháp tổng hợp đơn giản hơn. Đó là lần thứ hai kế hoạch của đời tôi bị ông cắt ngang sau khi tôi biết được Q Cơ bán mạng cho ông."

"................" Ngô Thôn run rẩy ngẩng đầu lên, khuôn mặt Giang Đình không chút cảm xúc, được hai tên vệ sĩ bảo vệ, đứng sau lưng cách Văn Thiệu hai bước.

"May thay tôi vẫn còn cơ hội để sửa chữa sai lầm," Văn Thiệu hơi ngừng lại, sau đó cười nói: "Giống như việc tôi đoạt lại được Hồng Hoàng Hậu vậy."

"Tao sẽ không nói cho mày phương pháp tổng hợp đâu," Ngô Thôn nghiến răng nghiến lợi: "Mày là quỷ đòi mạng, mày nên chết từ lúc sinh ra mới đúng, bớt mơ mộng đi! Cho dù tao có chết, thì tao vẫn là lão đại của Tam Giác Vàng, mày đừng hòng nghĩ tới chuyện thay thế được tao!"

"Tam Giác Vàng đã hết thời rồi, chính phủ các nước Đông Nam Á đều đang nhìn chằm chằm vào khu vực đó, việc trồng cây anh túc cùng không còn mang lại lợi nhuận kếch xù như nhiều thập niên trước nữa. Giống như hợp chất hữu cơ cuối cùng cũng bị hợp chất tổng hợp thay thế, loại thuốc khống chế tinh thần kiểu mới dần dần vùng lên, sư tử già rồi cũng có ngày đi đến bước đường cùng."

Ngô Thôn há miệng muốn quát, Văn Thiệu hơi cúi người xuống, nói nhỏ bên tai ông ta: "Nếu ông chưa từng bồi dưỡng Giang Đình tới khống chế tôi..........Nhưng ông lại cướp đi người anh em duy nhất bên cạnh tôi."

Ngọn đuốc nổ lốp đốp, Giang Đình không nói gì, hàng mi an tĩnh rũ xuống.

Văn Thiệu dùng ánh mắt thương hại nhìn xuống Ngô Thôn: "Ông sẽ nói thôi."

Hắn ta quay người đi tới trước mặt Giang Đình, rút một con dao từ sau lưng ra, dùng chuôi dao gạt mấy sợi tóc mai của Giang Đình ra sau tai. Hắn ta vẫn luôn có một loại kiên nhẫn không ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh, trước ánh mắt của bao người, vô số ánh lửa lập lòe trong đôi mắt như vực sâu của hắn, phảng phất lóe lên sự dịu dàng:

"Đi đi, chứng minh cho tôi thấy."

Giang Đình không chút do dự, nhận lấy con dao trong tay gã, bước lên trước.

"Làm gì? Chúng mày thật sự dám ra tay?!" Ngô Thôn hoảng sợ: "Q Cơ! Mày có nhớ tao mới là người đưa mày ra khỏi cái ổ chó kia không, chỉ có mày là không thể........."

Vừa dứt lời ông ta bị mấy tên vệ sĩ ấn xuống đất, hai mắt Ngô Thôn như muốn nứt ra, nhìn thấy Giang Đình quỳ một gối xuống, đè ngón trỏ trái của ông ta xuống.

"Tôi nhớ," Giang Đình nhẹ nhàng nói, "Nhưng tôi đã tìm được đối tượng đáng để trung thành hơn rồi."

K Bích đứng cách đó không xa mỉm cười quay đầu lại.

Giây tiếp theo, Giang Đình giơ dao lên chặt xuống, mũi dao chuẩn xác chọc vào kẽ ngón tay của Ngô Thôn, cạy bay móng tay của ông ta!

"Aaaaaaaaa.........."

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp gian nhà chính, Giang Đình đứng yên không động đậy, bàn tay nhuốm đầy máu ấn ngón giữa của Ngô Thôn, chọc mũi dao vào trong móng tay của ông ta:

"Công thức ở đâu?"

***

Buồng trong.

Văn Thiệu đứng trước cửa sổ, tiếng hét thảm thiết đứt quãng xa xa trong đại sảnh ngừng rồi lại vang. Không biết qua bao lâu, sau lưng hắn ta rốt cuộc cũng vang lên tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại thì thấy Giang Đình cầm con dao máu chảy róc rách bước qua bậc cửa, nói ngắn gọn: "Tôi gọt một cánh tay của ông ta thành xương trắng, ông ta khai rồi."

"Ồ?"

"Trong một ngôi làng nằm ở khu công nghiệp tổng hợp Dao Sơn, tỉnh S. Công thức tổng hợp mới và một lượng lớn 'Lam kim' tồn kho được đậy kín trong một nhà máy ngầm, là kho tàng bí mật của Ngô Thôn. Địa chỉ cụ thể người của anh đã ghi nhớ, nếu chúng ta đến kịp, tối nay có thể lập tức lên đường."

Văn Thiệu chẳng ừ hử gì, ngoắc tay: "Qua đây."

"............"

Giang Đình bước tới đứng im, sau đó bàn tay phải thấm đẫm máu tươi đang cầm con dao bị Văn Thiệu nắm lấy cổ tay giơ lên trước mặt.

"Từ rất lâu trước kia, tôi vẫn không có cảm xúc đối với những người và sự vật xung quanh, buồn phiền, đau khổ, vui vẻ, nhớ nhung, mong đợi, những cảm xúc ngây thơ ấu trĩ này giống như một bức màn sân khấu trống rỗng. Nhà tâm lý học nói việc khuyết thiếu sự phóng chiếu cảm xúc thuộc về nhân cách phản xã hội, nhà văn học dùng các cụm từ hoa mỹ như 'Tự nhiên ban tặng' hoặc 'Món quà của Thượng Đế' để giải thích cho nguồn gốc của cảm xúc, nhưng thực tế, chỉ cần một chút bột hóa học là có thể dễ dàng kiểm soát việc tiết Dopamine (hormone cảm xúc) trong não người. Cái gọi là 'Vui mừng hân hoan tới chấn động linh hồn' hoặc 'Đau đớn tới mức không muốn sống' cũng chỉ là vấn đề của một mũi chích mà thôi. Tôi bắt đầu hiểu ra, nếu trên thế giới này thật sự có thần, vậy vị thần đó rất có thể chính là bột trắng."

"Nhưng vị thần tạo nên từ hóa chất tổng hợp không thể không chế được tôi," Văn Thiệu nhìn sâu vào mắt Giang Đình, nhẹ nhàng nói: "Chỉ có cậu mới khiến tôi chạm tới cảm giác đó."

Dưới ánh trăng sáng, hai người nhìn nhau chăm chú, Giang Đình bình tĩnh hỏi: "Cảm giác gì, áy náy? Hối hận?"

Văn Thiệu im lặng một lúc lâu, sợi dây thừng cứu mạng lơ lửng trước mặt hai đứa bé hơn hai mươi năm trước, phút chốc lại lần nữa vút qua từ hư không.

"Còn có cả mong đợi và vui sướng." Cuối cùng gã cũng mở miệng, đặt ngón tay thấm đẫm máu tươi của Giang Đình lên bên môi, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn.

Nụ hôn đó giống như hơi thở của tử thần, hoặc lớp vảy của rắn độc sượt qua bề mặt da thịt.

"Sức khỏe của cậu vẫn chưa hồi phục, tối nay không thể lên đường." Văn Thiệu ôn hòa nói: "Ngày mai chúng ta lên đường quá cảnh từ Vân Nam, đi đường Kiến Ninh qua Dao Sơn tỉnh S."

Vẻ mặt Giang Đình vẫn không thay đổi, cười cười: "Ừ."