Phá Vân 1

Chương 21




Chương 21

Khởi Linh – Vũ Quá Tích Niên

***

Mọi thứ diễn ra sau đó đều trở nên vô cùng hỗn loạn, tên béo nói "ối giời ơi, ối chà sao thế này" rồi xông lên hệt như xe tăng nghiền nát, lôi Nghiêm Tà thẳng tuột ra ngoài; hai gã lưu manh tóc đỏ với xám mặt mày ngu ngơ, chung quanh lấp lóe ánh đèn với tiếng hò hét, trên khuôn mặt của vô số đám trai gái xinh đẹp đều hiện vẻ say mê phấn khích.

Anh ta vừa hôn ông đây, Nghiêm Tà hoảng hốt nhớ đến, nên làm gì bây giờ nhở?

Có cần tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, lát nữa cần hú đồng đội trợ giúp như nào giờ....ông đờ mờ vì sao anh ta lại hôn ông chứ?

Nuốt tai nghe xuống bụng thì sẽ có ảnh hưởng không nhỉ? Lúc anh ta hôn mình không cảm thấy ghê ghê à? Không, bây giờ không phải lúc nghĩ đến vấn đề này, một khi hành động bị quấy rối, đồng nghiệp bên ngoài nên phản ứng như thế nào.......Anh ta vừa mới hôn ông đây? Ông đã bị Giang Đình hôn mất tiêu rồi?

"Ông anh thân thương của em ơi, anh không sao chứ?" Tên béo vừa khóc không ra nước mắt, vừa giấu đầu hở đuôi sờ lên vành tai Nghiêm Tà: "Mau xem thử anh đã rơi chưa, em đã bảo hôm nay không việc thì đừng ra ngoài, thôi chúng ta cứ nhanh về đốt hương đi tắm xả xui đi.........."

Tóc đỏ: "Chuyện gì đây? Nhìn nhìn cái gì mà nhìn?"

Tóc xám cầm bộ đàm nói: "Đội bảo vệ, đội bảo vệ, ghế dài khu B4 có khách uống say, gọi người đến dẫn cậu ta đi!..............."

Nghiêm Tà ngỡ ngàng nhìn qua.

Giang Đình đang chậm rãi ngồi dậy trên băng ghế, che miệng khụ hai tiếng, thoáng chốc liếc mắt với Nghiêm Tà ——Ánh mắt anh sáng lòe như mũi dao, giữa hoàn cảnh ầm ĩ rối loạn vô cùng này thật khiến người khác phải rùng mình.

Phải giữ được cậu ta, trực giác của Nghiêm Tà mách bảo suy nghĩ này.

Chớp mắt, một kế hoạch nhanh chóng hình thành trong đầu hắn.

"Sao em lại ở đây?" Nghiêm Tà đẩy tên béo ra, hung hăng hỏi Giang Đình.

Tên béo: "???"

"Chẳng phải em đã nói muốn chia tay sao? Đứa con gái kia không cần em nữa à?"

Giang Đình: "........................."

"Tiêu tiền của anh để tán gái có phải rất sướng hay không, đã bảo với em đám khốn đó toàn lũ nhận tiền không quen người, bị đá rồi nên chắc phải vui lắm nhỉ?! Về đây tìm ông làm gì nữa, hồi trong bệnh viện em bảo chia tay dứt khoát lắm cơ mà?! Há?!"

Tóc đỏ: "......"

Tóc xám: "........."

Quần chúng hóng hớt: ".................."

Mọi người đều đần người vì bước phát triển của vở kịch tình này, cho nên ở đây chỉ còn sự im lặng bao chùm.

Tóc xám run rẩy hỏi: "Ông anh, hai người quen nhau à?"

Nhờ ánh sáng chiếu đến nên có thể thấy rõ biểu cảm rất ngạc nhiên trên khuôn mặt của Giang Đình——Có điều sự ngạc nhiên này chỉ diễn ra trong vòng một giây.

Cả cuộc đời này, Giang Đình đã chứng kiến rất nhiều trường hợp li kỳ rồi, thay vì nói anh rất sốc bởi nội dung vở kịch phong phú trong trò bẻ lái siêu quần của Nghiêm Tà, thà bảo anh khá bất ngờ trước thái độ chân thật vô cùng này của Nghiêm Tà thì hơn, lời kịch lưu loát kinh khủng, biểu diễn suôn sẻ giàu hình tượng ghê gớm, giữa hiện trường hộp đêm u ám thì đúng là hoàn hảo không một kẻ hở.

Nếu như tình hình không cấp bách đến thế, có lẽ anh thậm chí sẽ có cảm khái rằng "Sao thằng cha này không tiến quân vào giới nghệ sĩ" luôn đi.

"Em đừng về tìm anh nữa!" Nghiêm Tà dụi mạnh điếu thuốc, lòng đau vô cùng: "Tìm anh cũng vô ích thôi, hai ta đã chia tay rồi!"

Giang Đình đứng hình mất hai giây, như thể chưa tỉnh khỏi cơn say ban nãy, chần chừ một bước rồi đứng yên.

"Còn đực ra đó làm gì?" Nghiêm Tà quát với bảo vệ: "Nhanh dẫn em ấy đi đi!"

——Vậy nhưng lúc này đám bảo vệ trái lại không dám hành động, chỉ đứng đực đó đưa mắt ra hiệu cho tóc xám.

Giang Đình giữ chặt tay Nghiêm Tà, tựa như có hơi chưa tỉnh táo, làm ra vẻ ẻo lả rất chân thật: "Anh yêu à em sai rồi...."

Nghiêm Tà giằng ra mà không được, đành hậm hực đứng đó.

Giang Đình cũng không sốt ruột, kéo kéo nắm chặt tay Nghiêm Tà không rời, màn diễn sâu của hai người vừa quá thật vừa rất rung động, như thể định không chịu buông nhau ra vậy.

Vở kịch tình yêu bẻ lái vọt lên trời cao ba nghìn mét khiến hai gã bảo kê ngu cả người, tóc đỏ nín hồi lâu, cực hiểu lòng mọi người mà thốt ra một câu: "Cờ lờ gờ tờ, đầu năm nay thiệt ***............"

Gã tóc xám trải đời hơn, mắt thấy mọi người đang tụ tập càng ngày càng đông, gã nhanh chóng kéo Nghiêm Tà: "Ông anh à chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nhé, cứ vào khu ghế vip trước đi, mọi người cùng từ từ nói chuyện." Kế đó bèn ra hiệu cho bảo vệ mở đường.

Đây thực chất là một phương pháp khá hay sử dụng và hiệu quả, vừa tránh cho khách đỡ khó chịu đồng thời còn không để Giang Đình say rượu nói lời bậy bạ, tiết lộ chuyện Nghiêm Tà lén tìm bọn họ mua "hàng trắng". Có điều thiệt khổ cho mấy tay bảo vệ, sau khi đâu dễ gì mới mở được đường, dẫn cả mọi người đi xong thì bọn họ gần như bị đám đông vây quanh, tiếng nhảy cùng nhịp trống rung động của DJ lại ầm ĩ đến phòng thuê trên tầng hai.

Đám người này vẫn hành động vô cùng cẩn thận, tóc xám bám sát không buông theo hai người suốt cả dọc đường, đến ánh mắt cũng không rời đi. Nghiêm Tà muốn liếc mắt trao đổi với Giang Đình mà đách có cơ hội. Tới khu khách vip, tóc xám tự tay cầm thẻ mở cửa phòng, để tóc đỏ, tên béo, Nghiêm Tà và Giang Đình cùng vào, sau đó đóng cửa cách âm lại, âm thanh ồn ào bên ngoài nhất thời trở nên xa xôi mơ hồ.

Tóc xám mời hai người ngồi xuống, khách khí nói: "Hôm nay hai người có việc, tôi thấy nếu không thì............."

Nghiêm Tà không thèm nói gì, bật dậy lấy hộp thuốc lá trung hoa mời xung quanh, chủ động châm lửa cho gã tóc xám: "Người anh em xưng hô thế nào nhỉ?"

Hắn hệt như đã đổi thành một người khác, cái tướng kiêu ngạo cục súc ban nãy đã hoàn toàn mất tăm, bây giờ trở thành cực biết phối hợp.

Gã tóc xám hiển nhiên có hơi không quen được: "Nào nào, anh em đều gọi em đây là Phi Long. Em nói hai anh nghe..........."

Bốp!

Giang Đình vốn đang ngồi ngơ ngẩn trên sofa, bỗng nhiên giang hai tay quật Nghiêm Tà ngã xuống, mặt mày đỏ bừng ngơ ngác, nom như lên cơn say rượu, tiện thế chui vào lòng hắn.

Tóc xám: "@#$%^&*................."

Gã tóc xám lập tức cạn lời, từ nét mặt có thể thấy rõ gã đang thầm ra sức mắng chửi cặp gay khốn kiếp không biết xấu hổ này.

Nghiêm Tà dùng một tay ôm Giang Đình vào trong ngực mình, mặt mày tỉnh queo nói: "Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh ấy mà, hôm nay quả thực ngại ghê, chút tiền thuốc này hai người cứ cầm trước, để hai người anh em chê cười rồi." Nói xong hắn bèn giở áo khoác, lấy một xấp tiền mặt dày cộp như cục gạch gói bằng giấy graft, đập bộp lên mặt bàn, tiện tay rút hai tệp, đặt riêng ở trước mặt hai tên bảo kê.

Màn làm màu này quả thực hết sức chói lòa, chớp mắt khi cọc tiền giấy được bỏ ra đã tỏa sáng lòe lòe, chói mù mắt chó hợp kim của cả đám bao gồm cả người dẫn đường.

Hai gã bảo kê nhất thời đứng hình, liếc mắt nhìn nhau, Nghiêm Tà gần như có thể nhìn xuyên qua xương sọ trông thấy suy nghĩ của hai tên này.

Tóc xám: Đụ má nhiều tiền vãi, có đến năm ngàn không nhỉ?

Tóc đỏ: Em còn non lắm, tệp này khoảng một vạn tệ!

"Chuyện này thì," Tóc xám nuốt nước bọt, do dự nói: "Thằng béo có lẽ không giải thích với ông anh, hôm nay lão Đại của bọn em không đến, không thì anh đổi sang ngày khác........"

Gã không dám bán, Nghiêm Tà thầm nghĩ.

Gã Phi Long này gan bé nhưng cũng rất cẩn trọng, màn rối loạn ban nãy đã khiến gã ta nâng cao cảnh giác.

"Nhà anh trước giàu lắm, nhưng khá xui xẻo nên bị vô trại, khi đi chỉ tiện mang theo mỗi cái túi thôi. Bạn thân của béo này là anh em với anh đây, nói hai chú có hàng tươi mới, chỉ cần có tiền, không gì không mua được cả." Nghiêm Tà nhoẻn cười, trông rất vô tư: "Hôm nay không mua được thì cũng không quan trọng, nhà anh còn ít hàng tồn, cầm cự đến cuối tuần thì không thành vấn đề——còn về tiền này thì hai người anh em cứ cầm trước đi, khi nào ông chủ đến thì để cậu béo này nói với anh một tiếng là được."

Nói xong, hắn ngửa người ra sau, hai chân thoải mái khẽ dạng ra, bình tĩnh mà rất thong dong.

Nếu Hồ Vĩ Thắng có mặt tại đây, chắc chắn có thể nhận ra, lúc tay họ Nghiêm này tự hỏi cung gã cũng có thái độ y chang như vậy.

Trong phòng vip im lặng một lát, đột nhiên chỉ nghe thấy Giang Đình hừ mấy tiếng, sau đó không thoải mái, vùng vằng đứng dậy, trong ánh mắt của tất cả mọi người, anh ngáp một cái thật dài, bắt đầu lau nước mắt không có mấy rồi nghiến răng ken két.

Nghiêm Tà: "?"

Trong phòng vip ngoài hắn, ba người còn lại đều hiểu câu này, tên béo thầm lẩm bẩm: "Hầy, lá bay(*) ấy, nghiện khá nặng."

Nghiêm Tà: ".............."

Tóc đỏ thấy thế bèn tiến tới, nói thầm vài câu với tóc xám.

"..................Được rồi." Tóc xám cuối cùng đã bị thuyết phục: "Cũng tại lão đại phải đi xa một chuyến, bảo sao khó thế, em đây sẽ giúp ông anh hỏi ông chủ thử xem tối nay có qua không cho nhé."

Nghiêm Tà âm thầm thở phào.

"Có điều, vẫn phải làm theo quy tắc." Tóc xám giơ tay ra hiệu bảo Nghiêm Tà đứng trước mặt mình, nói chân thành: "Thật không phải với ông anh, đám đệ bọn em đây cũng làm việc theo quy tắc thôi, di động của các anh cũng phải để em giữ."

——Thằng này vẫn muốn khám người!

Tố chất tâm lý của tên béo bên cạnh hiển nhiên chẳng ra gì, tiếp tục thay đổi sắc mặt: "Ài em bảo nè anh Long, anh đang——"

Chẳng qua ngoài bất ngờ của cậu ta là lần này Nghiêm Tà không hề kì kèo, phảng phất cảm thấy rất ngại vì bản thân mà khiến mọi chuyện rối loạn như ban nãy, hắn thoải mái đứng dậy: "Hầy! Nào nào, đến đây đi."

Tên béo: "Ầy.............."

Tên béo nhìn chằm chằm Nghiêm Tà giang hai tay, ung dung để tóc xám khám từ trên xuống dưới một lượt, đến cả khe ống quần cùng trong giày đều bị lục soát. Trái tim tên béo đập thình thịch theo từng động tác của gã tóc xám, khi nhanh, khi chậm, có mấy lần sắp vọt lên cuống họng, cũng không rõ qua bao lâu, mới thấy tóc xám chậm rãi dừng lại, cẩn trọng gật đầu với tóc đỏ:

"Không có vấn đề."

Tóc đỏ bĩu môi về phía sofa: "Cái người kia, bạn.....bạn trai của ông anh.................."

Nghiêm Tà phản ứng hơi mãnh liệt: "Là vợ anh, anh ở trên! Anh ở trên chú mày hiểu không?!"

Tóc đỏ: ".........vợ ông anh cũng phải........khụ......"

Sắc đỏ ửng vì say rượu trên mặt Giang Đình đã hoàn toàn biến mất, hiện giờ mặt mũi anh tái nhợt vô hồn, ánh mắt rời rạc uể oải không phấn chấn. Nếu nói Nghiêm Tà vẫn phải nhờ người dẫn đường để chứng minh lai lịch của mình, còn với cái tướng trông rất giống con nghiện sắp lên cơn đi trên đường kia thì ngay đến nói cũng không cần.

"Không có." Tóc xám khám kĩ càng Giang Đình, gật đầu với tóc đỏ.

Hai tay bảo kê bấy giờ mới gật đầu, mặt mày cũng tươi cười hẳn, tóc đỏ vừa nhanh chóng cất đống nhân dân tệ Nghiêm Tà vung ra kia, vừa bước đến quầy bar mini cầm bia đưa cho Nghiêm Tà, vừa cười nói: "Đừng để ý đừng để ý, bọn em rặt một đám đệ cũng chẳng biết nói gì với mấy anh đại ca, bọn em biết phải làm sao chứ. Anh cứ chờ một lát, bọn em đi gọi ông chủ liền ấy mà."

Mọi chuyện đã phát triển đến bước này, Nghiêm Tà thầm thấy đã ổn, cũng không kì kèo nhiều, nhoẻn cười vẫy tay để hai gã đi.

Đáng lẽ theo quy tắc, phải có một người trông giữ, người còn lại sẽ đi gọi ông chủ. Có điều hai gã này vừa mới cầm được một đống tiền, số tiền nóng hổi ấy còn đang giấu trong ngực, cơn nôn nóng khó dằn thúc dục hai gã phải đứng dậy mang đi giấu, bởi vậy hai người đều không hẹn mà cùng rời đi, bỏ Nghiêm Tà, Giang Đình với người dẫn đường ở trong phòng vip.

Cửa khóa cái cạch, Nghiêm Tà lập tức thay đổi sắc mặt: "Sao anh lại ở đây?"

Tên béo hãy tưởng hắn nói với cậu ta: ".............Hở?"

Giang Đình chậm rãi đứng dậy, ngửa đầu vặn xương cổ cứng ngắc.

Thái độ uể oải hư hỏng của anh đã hoàn toàn biến mất, cởi ba cúc trên cổ áo, đường cong từ cằm, cần cổ uốn lượn đến xương quai xanh, mỗi cử động của khung xương ẩn dưới làn da trắng ngần đều có thể trông thấy rõ ràng.

Nghiêm Tà nuốt mạnh một cái, nghiêm khắc nói: "Này, tôi hỏi anh đấy!"

"Tôi đang tưởng anh sẽ tỏ ra biết ơn trước ơn cứu mạng của tôi cơ đấy," Giang Đình nói.

"Tôi còn chưa hỏi ban nãy anh nuốt..........."

Giang Đình bình tĩnh nói: "Hành động của quý đội thật sự quá kém. Khéo sao khi tình cờ gặp anh ở đây, tôi cũng thấy vui vui. Khỏi cần cám ơn."

(*): Tiếng lóng của việc chơi ma túy.